Long Tế

Chương 501: Du thuyền




Mười mấy phút sau, Trần Trạch Văn và Hoàng Lão Tam cùng đến.

“Đột phá rồi?”, Trần Phong kinh ngạc nhìn Trần Trạch Văn một cái, so với nửa tháng trước, thì hơi thở của Trần Trạch Văn lúc này có rõ ràng là cô đọng hơn nhiều.

“Thưa Trần sư thúc, đột phá rồi, đột phá đến giai đoạn cuối Ám Kình rồi”, Trần Trạch Văn cười nói, ông ta đã dừng ở giai đoạn giữa Ám Kình đúng tám năm rồi, giờ đây, cuối cùng ông ta cũng bước qua mốc này.

“Tốt lắm”.

Trần Phong hài lòng gật đầu, thực lực của Trần Trạch Văn vẫn rất mạnh, hồi trước khi mà bang phái ở M nhiều như nấm, tình hình rối ren, Trần Trạch Văn hầu như ngày não cũng phải chém giết với người ta, người luôn kề cận cái chết như ông ta, thứ không thiếu nhất chính là kinh nghiệm thực chiến.

Giờ đây ông ta đã đột phá đến giai đoạn cuối Ám Kình, dù chỉ là mới vào, nhưng thực lực chắc chắn cũng không kém hơn một số giai đoạn cuối Ám Kình lâu năm.

“Mấy ngày tôi vắng mặt, Mộng Dao giao cho ông đó”, Trần Phong nói, giai đoạn cuối Ám Kình đã đủ để bảo vệ Hạ Mộng Dao rồi, võ sĩ cấp bậc này hoàn toàn có thể chống lại một tiểu đội ám sát chiến thuật có tố chất bình thường, dù không làm được đến mức tay khống chặn đạn, thì chắc chắn cũng không kém.

“Trần sư thúc yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ sư mẫu chu đáo, nếu có ai muốn động vào sư mẫu thì trừ khi là bước qua xác tôi”, Trần Trạch Văn vỗ ngực trịnh trọng đảm bảo, ý nghĩa của Hạ Mộng Dao với Trần Phong đã đến mức quá rõ ràng rồi, Trần Phong có thể giao việc quan trọng thế này cho ông ta làm, hiển nhiên là vì sự tín nhiệm với ông ta, nên ông ta sẽ không phụ lòng Trần Phong.

“Ranh con, cậu cứ yên tâm đi, thằng nhóc Trạch Văn này, việc khác không nói, chứ nó bảo vệ người có nghề lắm, đợi cậu đánh nhau xong về thì nó nhất định sẽ trả cậu một cô vợ hoàn chỉnh”, Hoàng Lão Tam lười biếng nói.

Trần Phong mỉm cười: “Vậy em không càm ràm nữa, chúng ta đến Dinh thự Sở đi”.

Nửa tiếng sau, Trần Phong lại lần nữa đến Dinh thự Sở.

Dinh thự Sở lần này yên tĩnh hơn nhiều so với Dinh thự Sở ba ngày trước.

Trước cửa ngoài mấy chiếc xe sang ra thì hầu như không có bóng người.

“Anh Trần”, người đứng ở cửa đón Trần Phong chính là Sở Thanh Từ.

Mấy ngày không gặp, Sở Thanh Từ lại xinh đẹp hơn nhiều.

Sau khi cười tươi như hoa đến trước mặt Trần Phong, Sở Thanh Từ chuyển mắt sang Hoàng Lão Tam: “Anh Trần, ông lão này là…”.

Nghe thấy hai chữ ông lão, Hoàng Lão Tam ngay lập tức sầm mặt.

“Cô cứ gọi ông ấy là Hoàng Lão Tam là được”, Trần Phong mỉm cười rồi nói, anh không định tiết lộ thân phận thực sự của Hoàng Lão Tam với Sở Thanh Từ, Hoàng Lão Tam là át chủ bài trong thời khắc quan trọng của anh đó.

“Hoàng Lão Tam…”, Sở Thanh Từ cố nhịn cười nhìn Hoàng Lão Tam một cái, sau đó nói: “Cháu vẫn nên gọi ông là ông Hoàng thì hơn. Ông Hoàng, chào ông”.

“Chào cô”, Hoàng Lão Tam sầm mặt đáp lại một câu.

“Anh Trần, ông Hoàng cũng sẽ đi cùng chúng ta sao?”, Sở Thanh Từ cười hỏi, cô gái thông minh như cô đương nhiên có thể đoán được ý đồ thực sự khi Trần Phong dẫn Hoàng Lão Tam đến đây, Hoàng Lão Tam chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài, ông ta rất có thể cũng là một võ sĩ.

“Ừ, ông ấy nói muốn đi cho biết trình độ của võ sĩ nước R, cô cứ sắp xếp đại một thân phận cho ông ấy đi”, Trần Phong cười nói, nếu đã muốn coi Hoàng Lão Tam là át chủ bài thì đương nhiên không thể để Hoàng Lão Tam đến quang minh chính đại, kiểu gì cũng phải ngụy trang cho Hoàng Lão Tam chút.

“Việc này đơn giản”, Sở Thanh Từ cười ngọt ngào, sau đó nhìn về phía Hoàng Lão Tam, rồi nói: “Ông Hoàng, lát nữa nếu có hai hỏi ông thì ông cứ nói ông là quản gia của nhà họ Sở”.

“Được”, Hoàng Lão Tam gật đầu, thân phận quản gia này đúng là rất có sức thuyết phục, người bình thường căn bản sẽ không nghi ngờ.

“Vậy ông Hoàng, anh Trần, chúng ta mau đi thôi, du thuyền chắc sắp khởi hành rồi”, Sở Thanh Từ giơ cổ tay lên, nhìn thời gian rồi nói.

Đảo Mai Lai mặc dù ở vùng biển quốc tế, nhưng chỗ đó cách vùng biển của Hoa Hạ không xa.

Mấy năm trước, chính phủ Hoa Hạ đã mở tuyến đường biển giữa Hoa Hạ và đảo Mai Lai.

Lần này ra biển, đương nhiên là đi theo con đường biển này để đến nơi.

Sau khi đến bến tàu ở bờ biển với Sở Thanh Từ thì cũng đã bảy giờ tối.

Mặc dù bầu trời đen kịt, nhưng chỗ bến tàu ở bờ biển lại đèn đuốc sáng trưng.

Trần Phong nhìn cảng lên du thuyền, nhận ra ở bến cảng phải có đến trăm người đáng đứng, những người này đa phần đều đeo kính râm cỡ lớn, đeo ba lô du lịch, ăn mặc như du khách.

Lúc này, những người ăn mặc như du khách này đang xếp hàng soát vé ở bến tàu, đợi lên du thuyền.

“Những người này đều là võ sĩ?”, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu, mặc dù những người này trông giống du khách, nhưng khó đảm bảo họ không phải cố tình ăn mặc như vậy.

“Không phải”, Sở Thanh Từ lắc đầu, cười nói: “Anh Trần, những người này đều là du khách, họ đều đi du lịch đảo Mai Lai, đích đến của họ giống chúng ta, nên họ đi chung một chiếc du thuyền với chúng ta”.

“Như vậy…”, Trần Phong gật đầu, anh quên mất việc đảo Mai Lai vốn là một đảo nhỏ chuyên dùng để du lịch, giờ chính là mùa du lịch, nhiều người ra biển du lịch thế này cũng không lạ.

“Anh Trần, chúng ta đi từ bên này đi, chúng ta không cần soát vé”.

Sở Thanh Từ cười nói, với quan hệ và khả năng kinh tế của nhà họ Sở thì đương nhiên đã đặt xong vé VIP của du thuyền trước rồi, vé VIP lên du thuyền không cần xếp hàng.

Sau khi đến một góc khác của bến tàu, Trần Phong mới thấy hình dáng hoàn chính của du thuyền lần này anh sẽ lên ngồi.

Đây là một chiếc du thuyền cỡ lớn dài khoảng hơn 180 mét, rộng khoảng hơn 40 mét.

Từ trên xuống dưới du thuyền có năm tầng, mỗi tầng cao khoảng ba mét.

Lúc này, boong tàu của ba tầng dưới du thuyền toàn là những bóng người nhốn nháo, rộn ràng.

Đèn đuốc sáng rực, vô cùng náo nhiệt.

“Cô Sở, mời đi bên này”.

Không lâu sau đã có nhân viên mặc đồng phục đi tới, dẫn Sở Thanh Từ đi vào lối đi dành riêng cho khách VIP.

Sau khi lên du thuyền, Sở Thanh Từ đi thẳng đến tầng cao nhất của du thuyền.

So với mấy tầng dưới thì tầng cao nhất rõ ràng là sang trọng hơn chút.

Ở đây chỉ có mười mấy phòng cho khách, nhưng phòng nào cũng được trang trí vô cùng tinh tế, đúng là tiêu chuẩn của phòng tổng thống khách sạn năm sao.

Ngoài khoang hành khách sang trọng ra, thì tầm nhìn ở tầng cao nhất cũng cực tốt, đứng ở đây vừa có thể nhìn ra mặt biển xa xăm, lại vừa có thể nhìn xuống dòng người ở boong tàu bên dưới.

Trong vô hình có cảm giác vượt trội hơn hẳn.

“Anh Trần, anh với ông Hoàng đợi ở đây mấy phút đã, em xuống đón bọn anh cả em”, Sở Thanh Từ cười nói.

“Ừm, đi đi”.

Trần Phong gật đầu.

Sau khi Sở Thanh Từ rời đi, Hoàng Lão Tam nheo mắt, nhìn Trần Phong: “Cô nhóc này có ý với cậu?”.

“Anh nghĩ nhiều rồi”, Trần Phong nhìn ra mặt biển xa xăm với vẻ mặt không cảm xúc.

“Hì, hì”, Hoàng Lão Tam cười hì, hì, không nói gì nữa.

Lúc này, trong lối đi dẫn Trần Phong và Sở Thanh Từ đến khu VIP xuất hiện mười mấy bóng người.

Đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặt mày nghiêm nghị.