Long Tế

Chương 484: Nói linh tinh




“Anh… anh rể, anh ấy…”.

Lâm Hựu nghệt mặt ra, đến cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp, mặc dù đã biết trước Trần Phong rất giỏi đánh nhau, nhưng khi thực sự thấy Trần Phong đánh bại hai vệ sĩ chuyên nghiệp bằng một chiêu, nội tâm cậu ta vẫn nhông nén nổi kinh ngạc.

“Giờ có thể để một tầng hội trường cho bọn tôi chưa?”, Trần Phong cười nhạt nhìn Dương Thiên Quốc.

Dương Thiên Quốc lúc này đổ mồ hôi đầy đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Trần Phong, ông ta vô thức định gật đầu, nhưng vừa nghĩ đến việc bên cạnh còn có Vương Đức Phát, đầu ông ta dù thế nào cũng không gật được.

Nếu hôm nay ông ta thực sự nhường hội trường của Vương Đức Phát cho Trần Phong, vậy ngày mai cái chức giám đốc này của ông ta có lẽ cũng sẽ mất luôn.

Dường như nhận ra sự khó xử của Dương Thiên Quốc, Trần Phong chuyển mắt sang Vương Đức Phát: “Chủ tịch Vương, nhường một tầng hội trường của ông đi”.

Ngữ điệu có vẻ ấm áp, nhưng thực tế thì là tràn ngập sự ngang tàng không cho từ chối.

Sắc mặt Vương Đức Phát đỏ au: “Cậu… cậu đừng có bắt nạt người ta quá đáng!”.

“Bắt nạt quá đáng?”, Trần Phong cười nhạt: “Tôi bắt nạt người khác quá đáng đấy, ông làm gì được?”.

Bị Trần Phong sỉ nhục trước mặt mọi người, Vương Đức Phát lúc này lại chẳng dám hó hé gì, ông ta chỉ có thể trút giận lên Dương Thiên Quốc ở bên cạnh: “Hồ tổng của các ông đâu? Chẳng lẽ cô ấy không định quản lý à?”.

“Chủ tịch Vương, Hồ tổng vẫn đang trên đường tới, cô ấy sắp đến rồi”, Dương Thiên Quốc lau mồ hôi trên trán, vội vàng trấn an, Hồ tổng mà Vương Đức Phát nói chính là chủ nhân thực sự nắm phần lớn của cổ phần của Khách sạn Kim Mã.

Lần này Vương Đức Phát có thể bao trọn Khách sạn Kim Mã cũng là vì đi cửa Hồ tổng.

Vừa nghe thấy chủ nhân của Khách sạn Kim Mã sắp đến, Tạ Vân Phương ngay lập tức hoảng hốt: “Bố, hay là chúng ta mau đi thôi, nhân lúc sự việc còn chưa to lắm…”.

“Đi? Đi đâu?”, Lâm Lan bật cười nói: “Tạ Vân Phương, chẳng phải cô muốn xem thử con rể tôi trừng trị Khách sạn Kim Mã kiểu gì sao? Giờ chủ nhân của Khách sạn Kim Mã sắp đến rồi, cô lại nói muốn đi, cô đi rồi thì ai xem con rể tôi trừng trị Khách sạn Kim Mã chứ?”.

“Lâm Lan, chủ nhân của Khách sạn Kim Mã hơn hẳn Vương Đức Phát đâu, người ta muốn chơi chết con rể bạo lực của cô cũng chỉ là việc một câu nói thôi, cô đừng có mà ngông cuồng quá!”, Tạ Vân Phương gằn giọng cảnh cáo, bà ta không biết Lâm Lan lấy đâu ra tự tin, nhưng thân phận của chủ nhân Khách sạn Kim Mã ít nhiều gì bà ta cũng có nghe nói, nghe đồn là có liên quan đến người giàu nhất vùng nào đó.

Người cấp bậc như vậy căn bản không phải là người mà một nhà họ Lâm cỏn con có thể chọc được.

“Ngông cuồng?”, Lâm Lan cười khinh thường, rồi nói: “Đợi chủ nhân của Khách sạn Kim Mã đến, cô sẽ biết tôi có ngông cuồng hay không”.

“Lâm Lan, nếu cô muốn chết thì chết một mình, đừng có làm liên lụy nhà họ Lâm chúng tôi được không?”, Tạ Vân Phương sắp tức đến mức nổ tung rồi, loại nhà quê như Lâm Lan rốt cuộc ai cho cô ta dũng khí nói ra lời như vậy? Lương Tịnh Như sao?

“Nhà họ Lâm các cô? Tạ Vân Phương, một người họ Tạ như cô lấy đâu ra mặt mũi nói nhà họ Lâm các cô…”.

“Được rồi, đừng cãi nữa”, Lâm Lan còn định nói thêm mấy câu, nhưng lại bị Lâm Tiêu Hiền lạnh nhạt ngắt lời.

“Nếu nó có thể dẹp yên chủ nhân Khách sạn Kim Mã, vậy tôi sẽ nhận cháu rể này, nếu nó không làm được thì từ giờ về sau, nó đừng hòng bước vào cửa nhà họ Lâm tôi”.

Mặc dù giọng điệu Lâm Tiêu Hiền bình tĩnh, nhưng lại rất khí phách, Lâm Lan và Tạ Vân Phương đương nhiên không dám nói nhiều nữa.

Mấy phút sau, một chiếc Lamborghini màu đỏ đậm đỗ ở cửa Khách sạn Kim Mã.

Một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy, mặc váy dài màu đen thong thả xuống xe.

“Hồ tổng”.

Cô gái vừa vào cửa, Dương Thiên Quốc đã dẫn người đến đón, thái độ vô cùng cung kính.

“Chuyện gì thế?”, cô gái cau mày, nhìn Dương Thiên Quốc hỏi, vừa nãy lúc cô ta đang dạo phố ở gần đây thì nhận được điện thoại của Dương Thiên Quốc, nói có người đến Khách sạn Kim Mã gây sự, sau khi dập máy, cô ta ngay lập tức đến đây.

“Hồ tổng, cuối cùng cô cũng đến”, Dương Thiên Quốc còn chưa nói gì, Vương Đức Phát đã bước đến, nắm quyền chủ động trước.

“Hồ tổng, hôm nay là ngày mừng mẹ tôi 85 tuổi, để mừng thọ cho mẹ, tôi đã cố tình bao hết hội trường của Khách sạn Kim Mã các cô, thế mà lại có người cứ đòi tôi nhường một tầng hội trường cho cậu ta, tôi không nhường, cậu ta còn đánh người của tôi, uy hiếp tôi, Hồ tổng, việc này cô có quản không?”.

Nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của Vương Đức Phát, cô gái trẻ tuổi không kìm được cau mày chặt hơn: “Chủ tịch Vương, nếu tình hình đúng như ông nói, vậy tôi nhất định sẽ cho ông một…”.

“Anh Phong!”.

Nói được một nửa, giọng cô gái trẻ tuổi đột nhiên khựng lại, sau đó là vẻ không thể tin nổi.

“Tư Viện”, Trần Phong cũng hơi ngạc nhiên, anh không ngờ, chủ nhân đứng sau Khách sạn Kim Mã lại là Hồ Tư Viện.

“Anh Phong, sao anh lại ở đây?”, Hồ Tư Viện vô thức hỏi một câu, cô không hiểu sao Trần Phong lại xuất hiện ở đây.

“Hôm nay là mừng thọ ông ngoại tôi”, Trần Phong cười nói.

“Ông ngoại anh…”.

“Hồ tổng, cô biết thằng ranh này?”, lúc này, Vương Đức Phát cũng sáp lại.

Nghe thấy giọng điệu của Vương Đức Phát, gương mặt xinh đẹp của Hồ Tư Viện ngay lập tức lạnh đi: “Chủ tịch Vương, xin ông ăn nói lịch sự chút, anh Phong là bạn tôi, không phải thằng ranh gì hết”.

“Hồ tổng, cô…”.

Vương Đức Phát sửng sốt, Hồ Tư Viện sao lại bênh thằng ranh này?

“Dương Thiên Quốc, rốt cuộc là có chuyện gì?”, ánh mắt Hồ Tư Viện nhìn Dương Thiên Quốc lạnh băng, từ tình hình bảy, tám bảo vệ nằm trên đất có thể thấy, trước khi cô đến, Dương Thiên Quốc hiển nhiên đã xảy ra xung đột với Trần Phong.

“Hồ tổng, là thế này, ông ngoại của bạn cô mừng thọ, muốn chủ tịch Vương nhường một tầng hội trường, nhưng khách phía chủ tịch Vương cũng rất nhiều, nếu nhường một tầng cho họ, thì khách bên chủ tịch Vương sẽ không thể tiếp đón nổi, nên…”.

Dương Thiên Quốc cứng đầu cứng cổ giải thích, nhưng ông ta còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lùng ngắt lời: “Dương Thiên Quốc, ý của ông là chúng tôi cố tình cướp một tầng hội trường từ trong tay chủ tịch Vương sao?”.

Người lên tiếng là Lâm Võ.

“Tôi không có ý đó”, Dương Thiên Quốc nhìn Lâm Võ một cái, vội vàng phủ nhận.

“Không có ý đó?”, Lâm Võ cười khẩy một tiếng: “Ba hôm trước tôi đã gọi điện đặt hội trường với ông, lúc đó ông bảo đảm với tôi sẽ giữ một tầng hội trường cho tôi, nhưng hôm nay sau khi tôi đến thì ông lại để hội trường của tôi cho chủ tịch Vương chó má gì đó, giờ ông còn nói, là chúng tôi cướp hội trường trong tay chủ tịch Vương chó má này… ha, ha, Khách sạn Kim Mã các ông làm ăn như thế à?”.

“Ông ấy nói thật không?”, ánh mắt Hồ Tư Viện lạnh băng, cô biết việc Vương Đức Phát bao trọn Khách sạn Kim Mã, lúc ấy là Dương Thiên Quốc gọi điện báo cho cô, nhưng Dương Thiên Quốc không nói với cô trước Vương Đức Phát đã có người đặt một tầng hội trường của khách sạn.

“Là… là như vậy…”, trên trán Dương Thiên Quốc đầy mồ hôi, có Lâm Võ ở một góc, ông ta muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được.