“Hì, hì, chị, chị nói đúng, sau này em nhất định sẽ lấy lòng chị”, Vũ Văn Bác cười hì hì, cô chị ngốc này của mình đúng là ngốc chết đi được, trong lời Đỗ Hải Anh nói có ẩn ý rõ ràng như vậy mà chị ấy không nghe ra được.
Nhưng không nghe ra được cũng tốt, nếu nghe ra được thật thì biết đâu cô ta sẽ làm việc gì không thể tưởng tượng nổi.
“Thế còn được”, Vũ Văn Thiến hài lòng gật đầu, sau đó như là nghĩ ra cái gì, cô ta lại nhìn Đỗ Hải Anh: “Chú Anh, mai Vương sư huynh đến đúng không?”.
“Đúng vậy, ngày mai Vương Càn đến”, Đỗ Hải Anh gật đầu.
Con ngươi Vũ Văn Thiến chuyển động, đột nhiên nói: “Chú Anh, chú nói xem, nếu cháu bảo Vương sư huynh đi xử lý gã đó thì Vương sư huynh có đồng ý không?”.
“Cô chủ, không được đâu!”, thấy Vũ Văn Thiến thế mà lại nhắm vào Vương Càn, Đỗ Hải Anh ngay lập tức hoang mang.
Vương Càn là thiên tài nổi tiếng nhất gần trăm năm nay của Kiếm Tông, năm nay cậu ta mới 26 tuổi, nhưng tu vi võ thuật của cậu ta tới giai đoạn cuối Ám Kình, chỉ còn chút nữa thôi thì cậu ta sẽ bước vào Hóa Kình, tiến đến đại sư võ học.
Nếu cậu ta có thể trở thành đại sư võ học trước tuổi 28, thì cậu ta sẽ là đại sư võ học trẻ nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ!
Không nghi ngờ gì, Vương Càn chính là bảo bối lớn nhất của Kiếm Tông! Cũng chính là người phục hưng của Kiếm Tông!
Vũ Văn Thiến nhắm vào Vương Càn, đúng là động thổ trên đầu Thái Tuế.
Nếu bị quản lý cấp cao của Kiếm Tông biết thì ít nhất cũng sẽ giam Vũ Văn Thiến mấy tháng.
“Chú Anh, chú sợ gì chứ? Chẳng lẽ chú cảm thấy đại sư huynh không phải đối thủ của gã kia?”, Vũ Văn Thiến bĩu môi, cô ta không hiểu sao Đỗ Hải Anh lại nói không được, Vương Càn là thiên tài số một của Kiếm Tông, trong bàng Tiềm Long của giới võ thuật, xếp hạng của Vương Càn cũng ở rất cao, cậu ta xử lý Trần Phong có thể nói là dễ như bỡn.
“Cô chủ, không phải vấn đề là đối thủ của thằng nhóc kia không, mà là thân phận của Vương sư huynh của cô thực sự quá đặc biệt, cậu ấy là người phục hưng tông môn chúng ta, cũng là ứng viên được chọn sẵn cho chức tông chủ đời tiếp theo, cô phải biết, các trưởng lão trong tông môn chúng ta gửi gắm hi vọng lớn thế nào với cậu ấy, cậu ấy không thể có chuyện gì được. Một khi các trưởng lão trong tông môn biết cô xúi giục Vương sư huynh mình ra tay với thằng nhóc kia, thì các trưởng lão trong tông môn chắc chắn sẽ phạt cô, ít nhất cũng phải nhốt cô ba tháng”, Đỗ Hải Anh nói hết nước hết cái.
Vũ Văn Thiến hoàn toàn không biết Vương Càn có ý nghĩ gì với Kiếm Tông.
Những thiên tài khác của Kiếm Tông ra ngoài, thường chỉ dẫn theo một người bảo vệ, hơn nữa người bảo vệ dẫn theo thực lực sẽ không cao hơn thiên tài này quá nhiều.
Nhưng Vương Càn mỗi lần ra ngoài thì ít nhất phải dẫn theo ba người bảo vệ, hơn nữa trong ba người bảo vệ này ít nhất cũng sẽ có một Hóa Kình, cũng chính là đại sư võ học!
Lần này Vương Càn đến Trung Hải, tham gia trận cá cược cho Hiệp hội thương nhân Trung Hải, Kiếm Tông đã cử luôn phó tông chủ giai đoạn cuối Hóa Kình đích thân đi theo.
Nghĩ thôi cũng biết, Kiếm Tông coi trọng Vương Càn thế nào.
Vũ Văn Thiến dám nhắm vào Vương Càn, đúng là tự khiến mình khổ.
Nghe thấy Đỗ Hải Anh nói sẽ bị giam, Vũ Văn Thiến ngay lập tức rụt cổ, mặc dù cô ta muốn xử lý Trần Phong, nhưng nếu cái giá của việc xử lý Trần Phong là bị giam giữ, thì cô ta vẫn nên không muốn nữa thì hơn.
“Vương Càn ngày mai sẽ đến Trung Hải, mấy hôm nay cô cố gắng đừng làm phiền cậu ấy, cậu ấy phải chuẩn bị cho trận cá cược của Hiệp hội thương nhân Trung Hải và Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, không thể phân tâm”, Đỗ Hải Anh lại dặn dò một câu.
“Trận cá cược với Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy? Thế thì có gì mà phải chuẩn bị, với thực lực của Vương sư huynh thì dù chấp một tay cũng có thể càn quét Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy”, Vũ Văn Thiến bĩu môi, cô ta có tự tin tuyệt đối với thực lực của Vương Càn, thiên tài trong nhóm người trẻ tuổi của Kiếm Tông có hai đẳng cấp, một đẳng cấp là Vương Càn, Vương Càn một mình một cấp, một đẳng cấp khác là tất cả mọi người trừ Vương Càn ra.
Nghĩ thôi cũng biết, thực lực của Vương Càn mạnh thế nào.
“Đừng nói vậy, Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy không kém cỏi như vậy”, vẻ mặt Đỗ Hải Anh hơi nghiêm trọng, việc Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đã sắp xếp môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh trong lần cá cược này không phải bí mật gì.
Chính vì như vậy, Hiệp hội thương nhân Trung Hải mới phải nhờ Kiếm Tông giúp đỡ.
Đỗ Hải Anh cứ tưởng Kiếm Tông sẽ cử đại mấy thiên tài khác tham gia trận đấu họ Hiệp hội thương nhân Trung Hải, nhưng không ngờ, phía Kiếm Tông lại cử luôn con át chủ bài của mình – Vương Càn ra.
Cứ Vương Càn có nghĩa là tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Thiên tài Kiếm Tông bình thường quả thực chưa chắc sẽ là đối thủ của môn đồ của Thần Ẩn và Kiếm Thánh.
Mới đó đã đến ngày hôm sau, sau khi đến thời gian hẹn với Lâm Lan, Trần Phong lái xe thẳng đến Tập đoàn Khang Mỹ.
Vừa đến Tập đoàn Khang Mỹ, Trần Phong đã thấy Lâm Lan và Hạ Mộng Dao đứng ở cửa công ty.
Lâm Lan vẫn mặc đồ đắt tiền như hôm qua, so ra thì Hạ Mộng Dao lại giản dị hơn nhiều, bên trên cô mặc một chiếc vest màu kem, bên dưới mặc một chiếc váy công sở màu đen, chân đi đôi giày cao gót thủy tinh Gucci, mu bàn chân chân nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Trần Phong đỗ xe trước mặt hai người, sau đó từ từ hạ cửa sổ xuống.
“Trần Phong, con đến rồi?”, thái độ của Lâm Lan vẫn cứ nhiệt tình.
“Ừm”.
“Con gái, mau lên xe”, Lâm Lan nói rồi mở cửa ghế phụ cho Hạ Mộng Dao, nhưng không ngờ Hạ Mộng Dao lại tự mở cửa hàng ghế sau, ngồi vào.
Bất lực, Lâm Lan chỉ đành ngồi vào ghế sau theo Hạ Mộng Dao.
Sau khi hai người ngồi vào, Trần Phong lại nâng cửa sổ lên, rồi chiếc xe ngông nghênh rời phóng đi.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, Hạ tổng hình như đã lên xe của một người đàn ông?”.
“Anh không nhìn nhầm, tôi cũng nhìn thấy rồi”.
Mặc dù Trần Phong chỉ dừng ở cửa công ty chưa tới một phút, nhưng cảnh Hạ Mộng Dao lên xe vẫn bị nhiều nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ nhìn thấy.
Ngay lập tức mọi người xôn xao thảo luận.
“Người đàn ông đó là ai nhỉ? Hình như đây là lần đầu Hạ tổng lên xe của một người đàn ông lạ nhỉ?”.
“Không biết nữa, mẹ của Hạ tổng hình như cũng biết người đàn ông đó”.
“Không phải là… chồng cũ của Hạ tổng chứ?”.
Chẳng mấy chốc đã có người đoán được thân phận của Trần Phong.
“Rất có thể! Nhìn dáng vẻ của Hạ tổng và bà Hạ, người đàn ông đó rất có thể là chồng cũ của Hạ tổng!”.
“Chẳng phải Hạ tổng đã li hôn với anh ta rồi sao? Sao giờ vẫn còn liên lạc?”.
“Li hôn rồi chứ không phải là trở mặt thành kẻ thù, sao lại không thể có liên hệ?”.
“Chiếc xe người đàn ông đó lái hình như là một chiếc Audi A6?”.
“Đó là Audi A6, xe hơn năm trăm nghìn, hơn nữa còn là mới mua”.
“Thì ra là lái Audi A6, bảo sao Hạ tổng lại li hôn với anh ta”, có người bĩu môi, Audio A6 ở trước mặt phần lớn người bình thường đúng là được coi là một chiếc xe đẳng cấp, nhưng ở trước mặt nữ giám đốc xinh đẹp như Hạ Mộng Dao thì Audio A6 lại rất thấp kém, còn chẳng đủ trình để làm xe cho giúp việc.
“Gã đó là một người ở rể, một người ở rể thì anh mong anh ta có thể lái xe xịn thế nào chứ?”.
“Cũng đúng, một người ở rể có thể lái Audi A6 đã coi như có bản lĩnh rồi”.