“Vậy… tạm thời đừng nói”, Hạ Mộng Dao ngập ngừng rồi nói, mai là tiệc mừng thọ của ông ngoại, việc cô và Trần Phong li hôn dù muốn nói với ông ngoại thì cũng chỉ có thể đợi xong tiệc.
“Không nói… e là không được”, Lâm Lan hơi khó xử nói: “Con phải hiểu lần này ông ngoại con đột nhiên dịu đi, không chỉ là vì con… còn vì Trần Phong, ông ngoại con muốn gặp Trần Phong, ông muốn biết, cậu con rể ở rể mà nhà mình kén rốt cuộc là người thế nào, ông muốn xác định Trần Phong có thể mang lại hạnh phúc cho con không. Cho nên tiệc mừng thọ ngày mai, Trần Phong phải đi”.
Lâm Lan dè dặt nhìn Hạ Mộng Dao rồi nói, lời này của bà ta đúng là không có gì giả dối, lần này ông Lâm đột nhiên dịu đi có một nửa nguyên nhân là vì Hạ Mộng Dao, nhưng nửa còn lại là vì Trần Phong.
Ông cụ đúng là muốn thử Trần Phong, xem Trần Phong có thể mang lại hạnh phúc cho cháu gái mình không.
Hạ Mộng Dao cau mày, Lâm Lan có thể nghĩ được thì cô đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, chỉ có điều quan hệ hiện giờ của cô và Trần Phong…
“Hay là, con gọi điện cho Trần Phong bảo Trần Phong mai đi cùng con, giờ trong tất cả mọi người nhà họ Lâm, chỉ có nhà già hai con biết việc con và Trần Phong li hôn, những người khác đều không biết, chỗ già hai con thì mẹ có thể dặn họ, bảo họ đừng tiết lộ tin tức. Nên là mai con chỉ cần dẫn Trần Phong đến thì sẽ không có ai biết việc các con li hôn”, Lâm Lan nói rất chắc chắn, thực ra lời này mới là mục đích thực sự của bà ta.
Tiệc mừng thọ của ông cụ không quan trọng, quan trọng là cho Trần Phong và Hạ Mộng Dao cơ hội để hòa hảo như xưa.
Tiệc mừng thọ ngày mai, chỉ cần Trần Phong đi thì bà ta sẽ có cách để tác hợp cho Trần Phong và Hạ Mộng Dao.
“Con nghĩ đã”, Hạ Mộng Dao hơi mệt mỏi day ấn đường, phải nói là cách Lâm Lan nói là cách duy nhất có thể khiến ông ngoại không tức giận lúc này.
Chỉ cần ngày mai cô dẫn Trần Phong đến, để ông ngoại thấy Trần Phong, vậy khúc mắc của ông ngoại với nhà họ Hạ khi trước cũng sẽ xóa bỏ hết.
Chỉ có điều, quan hệ của cô và Trần Phong hiện giờ…
“Mộng Dao, việc này cứ giao cho mẹ đi, mai mẹ nhất định sẽ dẫn Trần Phong đến cho con”, dường như nhận ra sự khó xử của Hạ Mộng Dao, Lâm Lan chủ động nói.
Hạ Mộng Dao thở dài, không nói gì, nhưng thái độ này của cô lại là đồng ý gián tiếp với Lâm Lan.
Buổi chiều, Trần Phong lại lần nữa gặp Lâm Lan ở cửa công ty.
Vừa thấy Trần Phong, Lâm Lan đã hưng phấn tiến lên.
“Tan làm rồi à?”, Lâm Lan nhiệt tình hỏi.
“Ừm”, Trần Phong lạnh nhạt đáp một câu, Lâm Lan đột nhiên nhiệt tình như vậy khiến anh hơi không quen.
“Là thế này, Trần Phong, mai ông ngoại Mộng Dao tổ chức tiệc mừng thọ ở Khách sạn Kim Mã, mẹ muốn con đi cùng Mộng Dao”, Lâm Lan nói thẳng.
“Ông ngoại Mộng Dao?”, Trần Phong cau mày, với ông ngoại Mộng Dao trong miệng Lâm Lan, anh không có ấn tượng gì nhiều lắm, điều duy nhất nhớ được là hai năm trước lúc đi thăm ông cụ này với Hạ Vệ Quốc thì đã phải đứng ngoài cửa, chưa thấy người đã bị người nhà họ Lâm đuổi ra ngoài.
“Ừ, chính là bố của mẹ, Lâm Tiêu Hiền”, Lâm Lan không tị húy, gọi thẳng tên của ông cụ.
“Tại sao lại bảo tôi đi cùng Mộng Dao? Ông ngoại… muốn gặp tôi?”, Trần Phong hỏi, anh không có ác cảm với Lâm Tiêu Hiền lắm, mặc dù anh chưa từng gặp ông cụ này, nhưng nghe Hạ Vệ Quốc nói thì ông cụ này ngày trước rất thương Hạ Mộng Dao.
Vì không muốn Hạ Mộng Dao kết hôn với người ở rể như anh, ông cụ thậm chí còn nói là người nhà họ Hạ cả đời không được bước chân vào nhà họ Lâm.
“Ừm, bố của mẹ đúng là muốn gặp con, ông muốn xem thử người chồng mà Mộng Dao đích thân chọn có thể mang lại hạnh phúc cho Mộng Dao không”, Lâm Lan nói thực, mặc dù Lâm Tiêu Hiền từ đầu chí cuối đều chưa nhắc đến tên Trần Phong, nhưng con cháu nhà họ Lâm đều có thể nhận ra Lâm Tiêu Hiền muốn gặp Trần Phong.
Không vì gì cả, chỉ vì băn khoăn của bản thân.
Nếu không gặp Trần Phong, không xác định được Trần Phong hợp với Hạ Mộng Dao không, thì dù Lâm Tiêu Hiền có xuống suối vàng cũng khó an lòng.
“Tôi và Mộng Dao…”.
“Việc con và Mộng Dao li hôn, bố của mẹ không biết, việc này chỉ có Lâm Nguyệt biết thôi”, dường như biết Trần Phong định nói gì, Lâm Lan cướp lời.
“Được, mai tôi sẽ đi”, Trần Phong trầm giọng nói, anh không có lí do gì để không đi, mặc dù việc này do Lâm Lan đề nghị, nhưng xét cho cùng vẫn là vì tốt cho Hạ Mộng Dao.
Nếu ngày mai anh không đi với Hạ Mộng Dao đến tiệc mừng thọ của ông cụ, thì người bẽ mặt cuối cùng chỉ có Hạ Mộng Dao thôi.
Cho nên mai anh phải đi.
Hơn nữa không những phải đi, mà còn phải đi thật vẻ vang.
Ít nhất phải khiến ông cụ thấy được anh có năng lực mang lại hạnh phúc cho Hạ Mộng Dao.
“Vậy nói rồi nhé, sáu giờ chiều mai mẹ và Mộng Dao sẽ đợi con ở cửa công ty, con đến đón bọn mẹ, chúng ta đến nhà họ Lâm trước, sau đó lại đến Khách sạn Kim Mã”, Lâm Lan cười nói, Trần Phong đồng ý lời nhờ vả của bà ta, việc này chứng minh suy đoán của bà ta lúc trước không sai, Trần Phong đúng là còn thích Hạ Mộng Dao, nếu không thì anh cũng sẽ không việc gì cũng nghĩ cho Hạ Mộng Dao.
“Được”, Trần Phong khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ của Lâm Lan, thì lần này nhà họ Lâm hiển nhiên là muốn làm bữa tiệc mừng thọ lớn cho Lâm Tiêu Hiền, nếu không thì cũng không chọn nơi đắt đỏ như Khách sạn Kim Mã làm địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ.
Sau khi Lâm Lan đi, Trần Phong lại lái xe đến phố đồ cổ.
Anh muốn chọn một món quà cho Lâm Tiêu Hiền.
Lần này là đại thọ 80 tuổi của Lâm Tiêu Hiền, lúc này, những nhân vật quan trọng của nhà họ Lâm tất nhiên đều sẽ có mặt.
Anh và Hạ Mộng Dao là con cháu, mừng thọ người lớn đương nhiên không thể đi tay không đến.
Cho nên phải mang chút quà.
Còn về việc quà gì, trong lòng Trần Phong đã có tính toán trước, đầu tiên, giá trị của quà không thể quá đắt, nếu đắt quá sẽ cướp hết sự nổi bật của những người khác trong nhà họ Lâm, hơn nữa còn không phù hợp với thân phận ở rể của anh.
Nhưng quà cũng không thể rẻ quá, nếu quà rẻ quá thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của ông Lâm với anh, những người khác trong nhà họ Lâm cũng sẽ xem thường anh, cuối cùng người mất mặt vẫn là Hạ Mộng Dao.
Cho nên cách tốt nhất là chọn một món quà vừa thể diện, vừa có thể lấy lòng ông cụ để tặng trong bữa tiệc.
Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe phía trước phố đồ cổ, Trần Phong xuống xe, đi bộ vào phố đồ cổ.
Mặc dù trong lòng đã có tính toán đại khái rồi, nhưng rốt cuộc tặng quà gì, Trần Phong vẫn chưa có suy nghĩ cụ thể.
Với Lâm Tiêu Hiền, Trần Phong không hiểu nhiều, anh không biết bình thường ông cụ có sở thích gì, điều duy nhất anh biết là ông là thương nhân, hơn nữa còn là một thương nhân gây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Người như vậy thích cái gì, Trần Phong hoàn toàn không biết, nên đi liên tục mấy tiệm đồ cổ cũng không có thu hoạch gì.
Sau khi thở dài, Trần Phong lại chuyển mắt đến một căn gác ba tầng ở phía trước, cách chỗ anh đứng khoảng mười mét.