Long Tế

Chương 471: Ông ngoại




“Chẳng lẽ cứ để hắn làm nhục tôi như vậy?”, Vương Thi Viện bực mình hỏi vặn lại, lúc này cô ta thất vọng chưa từng có với Lý Thế Bình, mặc dù giờ Trần Phong có thế lực lớn, nhưng Lý Thế Bình lại không có chút dáng vẻ mà đàn ông nên có, người con gái của mình bị người đàn ông khác ngủ, Lý Thế Bình thế mà lại không dám hó hé gì.

Lý Thế Bình đương nhiên là nhận ra sự thất vọng của Vương Thi Viện, nhưng hắn lúc này lại có khổ mà không nói ra được.

Cả Trần Phong và Matsushima Kaede, hiện giờ hắn không đắc tội được với ai cả.

Dù Trần Phong muốn ngủ với Vương Thi Viện thì hắn cũng không dám nói gì Trần Phong.

“Mộng Dao, con đoán xem vừa nãy mẹ gặp ai ở cửa công ty?”, ở chỗ khác, Lâm Lan vừa vào văn phòng của Hạ Mộng Dao, đã hỏi Hạ Mộng Dao với vẻ bí hiểm.

“Ai?”, Hạ Mộng Dao cau mày, vô thức hỏi một câu.

“Trần Phong!”.

Lâm Lan hơi hưng phấn nói.

“Vừa nãy mẹ gặp Trần Phong ở cửa công ty! Giờ nó cũng đang làm việc ở Tập đoàn Khang Mỹ”.

Lúc Lâm Lan nói lời nãy vẫn luôn quan sát biểu cảm của Hạ Mộng Dao, khi thấy Hạ Mộng Dao bày vẻ mặt bình tĩnh, không có chút bất ngờ gì, Lâm Lan ngay lập tức sững sờ: “Con biết Trần Phong ở công ty?”.

Hạ Mộng Dao lộ vẻ bình tĩnh, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nhưng biểu cảm này ở trong mắt Lâm Lan chẳng khác gì thừa nhận.

“Thì ra con đã biết Trần Phong ở công ty từ lâu…”, Lâm Lan cười gượng nói, bà ta vốn muốn cho Hạ Mộng Dao một niềm vui bất ngờ, nhưng không ngờ Hạ Mộng Dao lại biết việc Trần Phong ở công ty lâu rồi, thậm chí rất có thể việc Trần Phong vào công ty cũng là Hạ Mộng Dao sắp xếp.

“Mẹ đã nói gì với anh ấy?”, Hạ Mộng Dao lạnh nhạt hỏi, việc Lâm Lan gặp Trần Phong ở công ty cô không bất ngờ, hai người dù sao cũng ở cùng một công ty, khó tránh được việc chạm mặt, gặp nhau cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

“Mẹ nói với nó… việc kết hôn lại”, Lâm Lan ngập ngừng rồi nói.

“Chẳng phải con đã nói với mẹ không được nhắc đến việc kết hôn lại với anh ấy sao?”, sắc mặt Hạ Mộng Dao lạnh đi.

Lâm Lan cười ngượng ngùng: “Sao có thể không nhắc được? Mộng Dao, con và Trần Phong là một đôi trời sinh, các con chia cách như vậy đúng là đáng tiếc quá”.

“Đáng tiếc?”, Hạ Mộng Dao nhếch mép khinh bỉ: “Lúc con và anh ấy li hôn sao mẹ không nói đáng tiếc?”.

“Mộng Dao, ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ. Ngày trước mẹ đúng là có chỗ không đúng, nhưng mẹ đã nhận ra lỗi sai của mình rồi. Nên bây giờ, mẹ muốn bù đắp sai lầm mình phạm phải lúc trước, để con và Trần Phong hòa hảo như xưa”, Lâm Lan nói thật chân thành.

“Hòa hảo như xưa?”, Hạ Mộng Dao cười khẩy nhìn Lâm Lan một cái: “Mẹ, mẹ không cảm thấy bốn chữ này nói ra từ miệng mẹ rất buồn cười à?”.

“Mộng Dao…”.

“Nếu con không nói thân phận thực sự của Trần Phong với mẹ, thì có lẽ cả đời này mẹ cũng không muốn con và Trần Phong hòa hảo như xưa nhỉ?”, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao tràn ngập mỉa mai, từ đầu chí cuối, mục đích thực sự của Lâm Lan là vinh hoa phú quý của bà ta, chứ không phải là hòa hảo như xưa gì hết.

Sự mỉa mai liên tục của Hạ Mộng Dao khiến sắc mặt Lâm Lan tím tái, đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm giác hối hận, biết trước thế này thì ngày trước đừng để hai người đến cục dân chính làm thủ tục li hôn.

“Mộng Dao, việc kết hôn lại của con và Trần Phong tạm thời không nói, mai là tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông ngoại con, lần này con phải nể mặt mẹ, qua đó một chuyến đấy”, dường như nhớ ra việc gì, Lâm Lan đột nhiên nói.

“Ông ngoại…”.

Hạ Mộng Dao cau mày, nếu Lâm Lan nói là tiệc mừng thọ của những người khác trong nhà họ Lâm, cô hoàn toàn có thể không để ý, nhưng chỉ có tiệc mừng thọ của ông ngoại là cô không thể coi như không thấy được.

“Mộng Dao, trong số con cháu nhà họ Lâm, con là người ông ngoại thương nhất, mặc dù mấy năm nay, con rất ít liên lạc với ông ngoại, nhưng trong lòng ông ngoại vẫn luôn nhớ về con, lần này nguyện vọng lớn nhất trong đại thọ 80 tuổi của ông chính là gặp được con, con đừng nói với mẹ là con không muốn đi”, Lâm Lan nói như đúng rồi.

Mặc dù lời này bà ta nói có yếu tố phóng đại, nhưng phần lớn là sự thực, trong đời thứ ba của nhà họ Lâm, người ông ngoại thương nhất đúng là Hạ Mộng Dao.

Ba năm trước, ông cụ còn nổi giận vì việc Hạ Mộng Dao và Trần Phong kết hôn, từng tuyên bố, nếu Hạ Mộng Dao dám để thằng ở rể Trần Phong vào nhà, thì từ giờ về sau, mọi người nhà họ Hạ đều không được bước chân vào nhà họ Lâm.

Lúc ấy, Hạ Vệ Quốc không để ý lời ông ngoại nói, mà vẫn quyết tâm để Trần Phong vào nhà họ Hạ.

Nhưng không ngờ, sau đó ông ngoại lại nói được làm được, ba năm qua, Hạ Vệ Quốc nhiều dẫn Lâm Lan đến hỏi thăm, nhưng đều bị ông ngoại chặn ở cửa nhà họ Lâm.

Dù là cô cháu ngoại mà ông yêu thương nhất – Hạ Mộng Dao cũng không được vào cửa lớn của nhà họ Lâm.

Lâm Lan cứ tưởng cả đời này mình cũng sẽ không thể nhận được sự tha thứ của ông, nhưng không ngờ, mấy hôm trước ông đột nhiên là đổi ý, từng như vô tình nhắc một câu, người nhà họ Hạ nếu muốn đến thì đến.

Sau khi nhận được tin từ chỗ Lâm Nguyệt, Lâm Lan ngay lập tức hưng phấn đế phát điên.

Bà ta vốn đang nghĩ xem làm sao để vào được tiệc mừng thọ của ông, lại lần nữa nổi bần bật trong tiệc mừng thọ của ông, không ngờ ông đã cất lời trước bà ta rồi.

Mặc dù ông nói rất khéo léo, nhưng người có mắt thì đều thấy được, ông đã bỏ qua rồi.

Dù có bất mãn với nhà họ Hạ thế nào, thì việc cũng đã qua ba năm, cũng đến lúc quên đi rồi.

Tiệc mừng thọ lần này, nói trắng ra là bậc thang ông ngoại cho nhà họ Hạ.

“Báo với bố con chưa?”, Hạ Mộng Dao hỏi, cô đúng là hơi dao động, mặc dù trước đây có chút không vui vẻ với ông ngoại, nhưng cô chưa bao giờ trách ông ngoại, vì ông ngoại cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Khác với sự thực dụng của Lâm Lan, ông ngoại không đồng ý cho cô kết hôn với Trần Phong chỉ là vì lo Trần Phong sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cô, chứ không vì cái gì khác.

“Báo rồi, hôm qua lúc già hai con nói với mẹ tin này, mẹ đã báo luôn rồi, tối nay bố con sẽ đến đây”, Lâm Lan nói.

“Ừm, vậy mai chúng ta cùng đi”, Hạ Mộng Dao gật khẽ đầu, vì việc kết hôn với Trần Phong, cô đã ba năm không gặp ông cụ rồi, lần này là đại thọ 80 tuổi của ông cụ, dù thế nào, cô cũng phải gặp ông cụ.

“Ừm… Mộng Dao, ông ngoại con vẫn chưa biết việc con và Trần Phong li hôn”, thấy Hạ Mộng Dao đồng ý, Lâm Lan mừng húm, nhưng chẳng mấy chốc, bà ta lại đổi thành biểu cảm lo lắng.

“Mẹ chưa nói với ông?”.

Hạ Mộng Dao cau mày, cô không ngờ ông ngoại lại không biết việc cô li hôn, việc này đúng là hơi khó xử lý.

Ngày trước ông nội để ý nhất là vấn đề hạnh phúc của cô, giờ nếu ông nội biết cô đã li hôn với Trần Phong thì có lẽ sẽ lại điên tiết mất.

“Mẹ chưa nói việc con và Trần Phong li hôn, chỉ có dì hai con biết”, Lâm Lan lắc đầu, quan hệ của bà ta và mọi người nhà họ Lâm không thân thiết gì, với Lâm Nguyệt dù gì cũng còn có Wechat, thỉnh thoảng sẽ liên lạc, với những người khác trong nhà họ Lâm thì đến cả Wechat cũng không có.