Cứ tưởng Matsushima Kaede tặng quà quý giá thế này, Sở Thanh Từ dù thế nào cũng sẽ nghiêm túc cảm ơn, nhưng ai ngờ, Sở Thanh Từ lại chỉ hờ hững cười, tiện tay nhận chìa khóa, đặt vào tay quản gia Chu.
“Cảm ơn quà của cậu Matsushima”, sau khi đưa chìa khóa cho quản gia Chu thì Sở Thanh Từ mới không mặn mà gì nói với Matsushima Kaede một câu.
Nhìn dáng vẻ cô ai không biết còn tưởng là cô nhận món quà một trăm đồng, chứ không phải du thuyền hơn một trăm triệu.
“Cô Sở khách sáo quá”, khóe môi Matsushima Kaede giần giật, hiển nhiên là cũng không ngờ món quà hơn trăm triệu sẽ đổi lại phản ứng này của Sở Thanh Từ.
“Đúng rồi, cô Sở, đây là…”, Matsushima Kaede lại chuyển mắt sang Trần Phong, thực ra trước đó khi vào sảnh, Lý Nghị đã nói với cậu ta thân phận của Trần Phong, hiện tại cậu ta hỏi Sở Thanh Từ chỉ là tỏ vẻ thôi.
“Trần Phong, bạn của Thanh Từ”, không đợi Sở Thanh Từ lên tiếng, Trần Phong đã thản nhiên nói ra thân phận của mình.
“Thì ra là Trần Phong-kun, chào anh, chào anh, Trần Phong-kun, tôi là Matsushima Kaede”, Matsushima Kaede cười khà khà giơ tay ra với Trần Phong, thái độ có vẻ khá là nhiệt tình.
“Chào anh”, Trần Phong cũng mỉm cười, sau đó giơ tay ra, bắt tay với Matsushima Kaede.
Matsushima Kaede trước mặt này, mặc dù trông xấu xí, thân hình béo ục ịch, nhưng thân phận của cậu ta rõ ràng không đơn giản, nếu không cũng sẽ không vừa xuất hiện đã khiến cả hội trưởng nghẹt thở.
“Trần Phong-kun, nghe Lý Nghị nói, thân phận lúc trước của anh là người ở rể?”.
Matsushima Kaede lại lần nữa nheo mắt, sâu trong mắt cậu ta ánh lên vẻ trêu tức.
Sắc mặt khách khứa trong sảnh đều trở nên quái lạ, Matsushima Kaede… đang bới móc Trần Phong, điều không nên nói thì lại nói.
Mọi người cứ tưởng, Trần Phong bị hỏi vấn đề này thì sẽ hơi khó chịu, ai ngờ Trần Phong lại hờ hững cười, thản nhiên thừa nhận:
- Đúng vậy, thân phận lúc trước của tôi đúng là người ở rể.
Mặt Matsushima Kaede lộ vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ Trần Phong sẽ trực tiếp thừa nhận.
Nhưng không lâu sau, cậu ta lại sắp xếp lại ngôn từ: “Trần Phong-kun, chắc là anh có thể thấy được, Matsushima là người nước R, nên không hiểu rõ lắm văn hóa Hoa Hạ, nghe họ nói, ở Hoa Hạ, ở rể không được coi trọng lắm…”.
“Họ nói đúng, ở Hoa Hạ, người đi ở rể đúng là không được coi trọng”.
Không đợi Matsushima Kaede nói xong, Trần Phong đã cười tiếp lời Matsushima Kaede.
Matsushima Kaede lại lần nữa bị làm cho trở tay không kịp, theo cậu ta thấy thân phận ở rể chắc là vết sẹo của Trần Phong, một người bình thường bị người ta vạch sẹo trước mặt nhiều người thế này, phản ứng của anh chẳng lẽ không phải là phẫn nộ hoặc xấu hổ sao?
Sao những biểu cảm này lại không thấy ở Trần Phong?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ Trần Phong hình như còn rất bình thản?
“Nếu Trần Phong-kun đã biết ở rể ở Hoa Hạ không được coi trọng, tại sao Trần Phong-kun vẫn đi ở rể?”, Matsushima Kaede truy hỏi không chịu thôi, có vẻ định hỏi đến cùng.
“Vì yêu”, Trần Phong mỉm cười.
“Yêu?”, Matsushima Kaede sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Trần Phong sẽ trả lời như vậy.
“Anh còn gì muốn hỏi không?”.
Trần Phong nhìn Matsushima Kaede một cái, Matsushima Kaede có địch ý với anh, chắc là vì Lý Nghị đã nói gì đó, hoặc là Matsushima Kaede có ý với Sở Thanh Từ, nên vô thức coi anh là đối thủ tiềm tàng.
“Không có”, Matsushima Kaede lắc đầu, sau đó lại cười nói: “Trần Phong-kun, anh rất thú vị, tôi cảm thấy chúng ta có thể trở thành bạn bè rất thân”.
“Bạn bè?”, Trần Phong cười trêu tức: “Nếu anh biết thân phận thực sự của tôi thì e là sẽ hối hận vì nói ra hai chữ này”.
Matsushima Kaede hơi sửng sốt: “Trần Phong-kun, anh có ý gì?”.
“Không có ý gì, nói đại thôi”, Trần Phong xua tay, việc đến nước này, ít nhiều gì anh cũng đã đoán được một chút thân phận của Matsushima Kaede, thân phận cụ thể không đoán được, nhưng đại khái là có quan hệ với đoàn sứ giả của nước R.
Mà nếu Matsushima Kaede thực sự là người của đoàn sứ giả nước R thì khi anh ta biết mình là đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung, chắc chắn sẽ hối hận vì nói như vậy.
“Nói bừa sao?”, Matsushima Kaede cứ như đang tự lẩm bẩm, mắt lóe lên một cái.
Sau khi Matsushima Kaede tặng du thuyền thì những khách khác trong sảnh đều lần lượt đến trước mặt Sở Thanh Từ, bắt đầu tặng quà.
Mấy người lúc đầu, Sở Thanh Từ còn tỏ vẻ một chút, đến sau đó thì Sở Thanh Từ để quản gia Chu nhận quà hộ luôn, còn mình thì kéo Trần Phong đến một phòng tiếp khách.
Sau khi vào phòng tiếp khách, Trần Phong mới phát hiện, phía trước cửa cổ sát đất trong phòng tiếp khách có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi khí độ phi phàm, dáng người cao thẳng đang đứng chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh, em dẫn anh Phong đến rồi”, sau khi vào cửa, Sở Thanh Từ cười tươi tắn hét lên một câu với người đàn ông.
Nghe thấy giọng của Sở Thanh Từ, người đàn ông khá là bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó xoay người, tiến lên trước mấy bước, đến trước mặt Trần Phong, cười ha hả giơ một tay ra: “Người anh em Trần Phong, chào cậu, tôi là anh của Thanh Từ, Sở Dật Phi”.
“Anh Sở, chào anh”.
Trần Phong giơ tay ra bắt tay với Sở Dật Phi, trên đường đến, Sở Thanh Từ đã nói với anh thân phận của Sở Dật Phi.
Ngoài việc là anh của Sở Thanh Từ ra thì Sở Dật Phi hiện giờ còn là người cầm lái đời thứ ba của nhà họ Sở, nếu không có gì bất ngờ thì sau này Sở Dật Phi sẽ quản lý nhà họ Sở, lúc ấy, địa vị của anh ta ở Trung Hải sẽ là nhóm đẳng cấp nhất.
“Nghe danh người anh em Trần Phong đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp, đúng là không tầm thường”, Sở Dật Phi cảm thán một câu, mấy hôm nay, cái tên anh ta nghe thấy Sở Thanh Từ nói nhiều nhất chính là Trần Phong, vì việc này, anh ta còn cố tình điều tra Trần Phong.
Phải nói là, sau khi biết quá khứ của Trần Phong, dù là anh ta – người thừa kế nhà họ Sở cũng phải cảm thán những việc Trần Phong đã trải qua đúng là không tầm thường.
Không nói những cái khác, chỉ riêng việc dám chống đối nhà họ Trần thôi đã đủ khiến anh ta kính trọng.
“Anh Sở quá lời rồi, tôi chẳng qua chỉ là một người ở rể nhỏ nhoi, đâu có tên tuổi gì đâu”, Trần Phong cười gượng, lời này của Sở Dật Phi có lẽ là thật lòng, nhưng anh bây giờ chẳng qua chỉ là một con cá nằm trên thớt, hai chữ nghe danh đúng là không gánh nổi.
“Người ở rể?”, Sở Dật Phi sửng sốt nói: “Chẳng phải người anh em Trần Phong đã li hôn với cô Hạ rồi sao?”.
Với nhà họ Sở mà nói, muốn điều tra quan hệ của Trần Phong và Hạ Mộng Dao đương nhiên không phải việc gì khó.
“Tôi và Mộng Dao đã li hôn, nhưng trong lòng tôi, cô ấy vẫn là vợ tôi”, Trần Phong ngập ngừng rồi nói.
“Người anh em Trần Phong đúng là si tình với cô Hạ, cô Hạ có thể tìm được người chồng tốt như người anh em Trần Phong cũng coi như là phúc ba đời”, Sở Dật Phi cảm thán một câu, anh ta cứ tưởng, Trần Phong đến Thương Châu ở rể chỉ là để nhà họ Trần giảm bớt đề phòng, nhưng giờ xem ra Trần Phong ở rể nhà họ Hạ phần lớn là vì Hạ Mộng Dao.