Lâm Nguyệt không giải thích, trước đó bà ta cũng từng nghĩ đến khả năng này, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ thì nhận ra khả năng này cực kì thấp.
Chức tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ chắc chắn không phải là vị trí ngủ với người ta là có được.
Dù ngủ với chủ tịch của Tập đoàn Khang Mỹ cũng không được.
Phía sau Hạ Mộng Dao chắc chắn có người khác giúp sức.
“Nhược Tuyết, dù con khốn đó trở thành tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ thế nào thì hai mẹ con mình bây giờ cũng không đắc tội nó được là sự thật. Nên sau này, lời như vậy con đừng có nói trước mặt con khốn đó”, mặc dù việc này rất khó chấp nhận, nhưng Lâm Nguyệt dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, nên bà ta chấp nhận hiện thực rất nhanh, Hạ Mộng Dao bây giờ đã có bản lĩnh cưỡi lên đầu bà ta rồi, nếu bà ta còn đối xử với Hạ Mộng Dao như trước đây thì e là sẽ không có quả ngọt gì.
“Mẹ, con biết, nhưng con không cam tâm, con khốn đó có tư cách gì mà tốt số vậy, nó rốt cuộc chó ngáp phải ruồi kiểu gì…”, Đường Nhược Tuyết phẫn nộ bất bình nói, tổng giám đốc Tập đoàn Khang Mỹ, đó là chức vụ mà ngày trước cô ta còn chẳng dám mơ tới, nhưng bây giờ, Hạ Mộng Dao thế mà lại đường hoàng ngồi vào.
“Mẹ cũng không cam lòng, nhưng làm sao được đây? Lão già Vương Đức Phát kia đã quyết định sẽ đuổi việc mẹ rồi, công việc ở Tập đoàn Trung Thịnh sớm muộn gì mẹ cũng mất, Nhược Tuyết, bây giờ chỉ có thể trông chờ con thôi”, Lâm Nguyệt nói rồi lại chuyển mắt sang Đường Nhược Tuyết.
“Trông chờ con?”, Đường Nhược Tuyết sững sờ, sau đó hiểu ra: “Mẹ, ý mẹ là bảo con đến Tập đoàn Khang Mỹ?”.
“Đúng thế”, Lâm Nguyệt gật đầu rồi nói: “Chuyên ngành đại học của con là Quản lý y tế, mà Tập đoàn Khang Mỹ lại là một công ty y dược, vừa khéo hợp với chuyên ngành con. Con khốn đó giờ là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, còn con là em họ nó, có quan hệ này thì con vào Tập đoàn Khang Mỹ đơn giản như vào sân sau nhà mình vậy”.
“Nhưng mà, mẹ ơi, con không muốn bị con khốn đó đè đầu cưỡi cổ, nhìn sắc mặt con khốn đó để làm việc”, Đường Nhược Tuyết hơi không tình nguyện nói, ý kiến này của Lâm Nguyệt khiến cô ta hơi động lòng, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi vào Tập đoàn Khang Mỹ thì phải nhìn sắc mặt Hạ Mộng Dao để làm việc là cô ta lại bực bội.
“Nhược Tuyết, tình hình hiện giờ chỉ có lựa chọn đó thôi, giờ mẹ mất việc rồi, con khốn kia lại thành tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, nhà mình còn không làm gì thì sau này gặp con khốn đó hai mẹ con mình không thể ngẩng đầu lên được nữa đâu”.
“Hơn nữa, sau khi con vào Tập đoàn Khang Mỹ cũng chưa chắc phải nhìn sắc mặt con khốn đó. Mặc dù con khốn đó là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, nhưng nó không hiểu gì về ngành y dược, còn con thì khác, chuyên ngành đại học của con là Quản lý y tế, vào Khang Mỹ rồi thì sẽ như cá gặp nước”.
“Nếu làm việc giỏi giang, thành tích xuất sắc, biết đâu sẽ khiến lãnh đạo của Tập đoàn Khang Mỹ chú ý, một khi thu hút được sự chú ý của lãnh đạo Tập đoàn Khang Mỹ rồi thì cơ hội để con bay lên sẽ đến, đẩy con khốn đó đi, mình thì thành tổng giám đốc cũng không phải là không thể”, Lâm Nguyệt hưng phấn lên kế hoạch, nhan sắc con gái mình mặc dù kém Hạ Mộng Dao, nhưng ra ngoài cũng là mỹ nữ hàng đầu hiếm có khó tìm.
Chỉ cần nó vào được Khang Mỹ, rồi dùng thủ đoạn đẩy Hạ Mộng Dao đi có lẽ không phải việc gì khó thật!
Lời khuyên của Lâm Nguyệt bỗng chốc khiến Đường Nhược Tuyết hơi động lòng.
Thay vì nói động lòng thì chi bằng nói là Đường Nhược Tuyết muốn chứng minh bản thân thì hơn, Hạ Mộng Dao cô có thể làm được Đường Nhược Tuyết tôi cũng có thể!
Hơn nữa còn xuất sắc hơn cô làm!
“Được, mẹ, con đi! Nhưng mà mẹ phải nghĩ cách để con khốn kia xếp cho còn vị trí tốt chút, nếu chức vụ bình thường thì sau khi con vào còn phải nghĩ cách thăng tiến, e là sẽ rất khó”, con ngươi Đường Nhược Tuyết lóe lên rồi nói, cô ta đã nghĩ xong rồi, sau khi vào thì thảo mai chút, lừa lấy được sự tín nhiệm của Hạ Mộng Dao, đợi thời cơ chín muồi thì thế lực của cô ta cũng đủ lớn rồi, rồi sẽ đá văng Hạ Mộng Dao đi, ngang vai ngang vế với Hạ Mộng Dao.
“Yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến con khốn đó xếp cho con chỗ tốt”, Lâm Nguyệt vỗ ngực đảm bảo, việc đến nước này thì phía Vương Đức Phát bà ta đã không cần nghĩ nữa rồi, để Đường Nhược Tuyết vào Khang Mỹ quan trọng hơn chút.
“Nếu con khốn đó không đồng ý thì sao?”, Đường Nhược Tuyết lo lắng nói.
“Nó dám? Nếu nó dám không đồng ý thì mẹ sẽ tiết lộ hết việc xấu của nó”, trong mắt Lâm Nguyệt ánh lên vẻ nham hiểm, để Đường Nhược Tuyết vào Khang Mỹ là đường lui duy nhất của bà ta, nếu đến cả đường lui này mà Hạ Mộng Dao cũng chặn thì đừng trách bà ta cá chết lưới rách.
Hôm sau mới sáng ra, mẹ con Lâm Nguyệt đã đến Tập đoàn Khang Mỹ.
Sau khi vào cao ốc Khang Mỹ, mẹ con Lâm Nguyệt đi thẳng đến quầy lễ tân, sau khi nhìn người đẹp ở quầy một cái, Lâm Nguyệt hờ hững nói: “Gọi điện cho Hạ Mộng Dao, bảo nó xuống đón chúng tôi”.
“Hạ Mộng Dao?”.
Người đẹp lễ tân hơi sửng sốt, mãi mới hiểu ra Hạ Mộng Dao mà Lâm Nguyệt nói là ai.
Sau khi hiểu ra thì trên gương mặt xinh đẹp của người đẹp lễ tân chợt nở nụ cười nghề nghiệp: “Ngại quá, thưa hai vị, Hạ tổng của chúng tôi giờ đang bận, hai người nếu muốn gặp cô ấy thì xin hãy hẹn trước”.
“Hẹn trước?!”, nghe thấy thế, Lâm Nguyệt ngay lập tức bùng nổ, giọng điệu cực kì bất mãn: “Cô biết tôi là ai không mà bảo tôi hẹn trước?”.
“Ngại quá, tôi không biết”, mỹ nữ lễ tân mỉm cười, những năm tháng làm lễ tân, cô đã gặp nhiều người lên mặt với người khác như Lâm Nguyệt, mỗi người lúc mới đầu đều trâu bò lắm, nhưng cuối cùng kết cục của những người này đa phần đều bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
“Tôi là già hai của Hạ Mộng Dao!”, Lâm Nguyệt cố dằn lửa giận trong lòng xuống, mặc dù trong lòng rất bực, nhưng lúc này bà ta lại không dám nổi giận, bà ta không muốn vì một lễ tân nho nhỏ mà làm hỏng việc lớn.
“Người nhà của Hạ tổng?”, lễ tân xinh đẹp nhếch mép khinh bỉ, có lẽ lời Lâm Nguyệt nói là thật, nhưng đến cả phương thức liên hệ của Hạ Mộng Dao mà Lâm Nguyệt cũng không có, việc này chứng tỏ quan hệ của Lâm Nguyệt và Hạ Mộng Dao cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Cô không tin?!”, Lâm Nguyệt hơi thẹn quá hóa giận, bà ta coi như đã cảm nhận được hổ lạc vào đồng bằng bị chó bắt nạt là gì rồi, một lễ tân cỏn con thế mà cũng dám lên mặt với bà ta.
“Ngại quá, quỳ bà này, không phải tôi không tin bà mà là dù bà có là già hai của Hạ tổng thật thì bà muốn gặp Hạ tổng cũng phải hẹn trước”, lễ tân xinh đẹp tiếp tục cười nói, dù Lâm Nguyệt có quan hệ gì với Hạ Mộng Dao, không hẹn trước thì cô ta cũng sẽ không cho Lâm Nguyệt vào.
Không mong có công, chỉ mong không tắc trách, đây là nguyên tắc làm việc của cô.
Cô lễ tân xinh đẹp tỏ thái độ kiên quyết ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt tức giận không thôi, thực ra lúc sáng, bà ta đã định gọi điện cho Hạ Mộng Dao, nhưng sau khi gọi đi thì lại nhận ra mình bị Hạ Mộng Dao cho vào danh sách đen rồi.
Vì thế bà ta chỉ đành đích thân đến công ty với Đường Nhược Tuyết.