“Lý Nhạc, cậu làm thế không hay đâu nhé, vừa nãy ở ngoài cửa tôi nghe thấy cả rồi, cậu gọi ai là anh Phong?”, thanh niên tóc vàng đanh mặt, dường như hơi không vui.
“Anh ta chính là người mà cậu gọi là anh Phong đúng không?”, không đợi Lý Nhạc lên tiếng, thanh niên tóc vàng đã lại chuyển mắt sang Trần Phong, dù sao trong cả cái phòng này cũng chỉ có một mình Trần Phong là đàn ông.
“Đúng…”, Lý Nhạc hơi khó xử, thanh niên tóc vàng này tên đầy đủ là Quản Sở Dịch, là con nhà giàu điển hình, trong nhà có quyền có thế, cậu ta căn bản không đắc tội nổi, hiện tại, Quản Sở Dịch rõ ràng là đã để ý bạn của Trần Phong, phải làm sao mới tốt đây?
“Phải là được, nếu anh Phong này đã là bạn của cậu, vậy anh ta cũng chính là bạn của tôi, đều là bạn bè ngồi chung với nhau ăn bữa cơm không có vấn đề gì chứ?”, lời này của Quản Sở Dịch nghe có vẻ đang hỏi Lý Nhạc, thực tế, cậu ta chẳng hề coi Lý Nhạc là người, không đợi Lý Nhạc nói xong, Quản Sở Dịch đã kéo một cái ghế, tự ngồi vào bàn.
“Mấy người đẹp, không ngại khi anh ăn chung với các em chứ?”.
Quản Sở Dịch mỉm cười, như vô ý kéo ống tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay.
Cậu ta tin, chỉ cần mấy người đẹp này không bị mù thì chắc đều có thể hiểu ý nghĩa hành động này của cậu ta.
Hồ Tư Viện cười khẽ, nâng ly rượu đế cao ở trước mặt lên, khẽ khàng nhấp một ngụm rượu vang, không hề để ý Quản Sở Dịch.
Tiêu Nhược thì cau mày, chuyển mắt sang Trần Phong, mọi việc đều phải xem Trần Phong quyết định thế nào, Quản Sở Dịch này mặc dù không biết lịch sự, nhưng nếu cứ thể đuổi cậu ta đi thì hơi không nể mặt Lý Nhạc, Lý Nhạc dù sao cũng là bạn của Trần Phong.
“Ừm, anh Quản, hay là hôm khác chúng ta cùng nhau ăn, anh Phong không thích ăn cơm với người lạ”, không đợi Trần Phong lên tiếng, Lý Nhạc đã cố cất tiếng trước, có thể thấy được, để nói ra câu này Lý Nhạc đã dùng bao nhiêu sự dũng cảm.
Quan hệ của cậu ta và Quản Sở Dịch thực ra chẳng tốt đẹp gì, giờ cậu ta cản trở việc Quản Sở Dịch chơi gái, có thể nói là đã hoàn toàn trở mặt với Quản Sở Dịch, trở mặt với kiểu con nhà giàu như Quản Sở Dịch, trong lòng Lý Nhạc vẫn hơi thấp thỏm.
Nhưng cậu ta không có lựa chọn, nếu cậu ta không nói vậy mà để Quản Sở Dịch tiếp tục ở đây trêu ghẹo Tiêu Nhược và Hồ Tư Viện, vậy quan hệ của cậu ta và Trần Phong có lẽ sẽ xuất hiện rạn nứt.
“Nếu tôi cứ muốn ăn hôm nay thì sao?”, giọng Quản Sở Dịch lạnh đi, cậu ta cứ tưởng sau khi mình nói vậy thì người đầu tiên phản đối sẽ là Trần Phong, nhưng không ngờ thế mà lại là thằng vô dụng Lý Nhạc, nó có tư cách gì mà không nể mặt mình chứ?
Bị Quản Sở Dịch làm bẽ mặt trước mặt mọi người, sắc mặt Lý Nhạc ngay lập tức hơi khó coi, nhưng gia thế của Quản Sở Dịch dù sao cũng sờ sờ ra đó, cậu ta cũng không dám làm gì.
“Anh Phong đúng không?”, Quản Sở Dịch lại chuyển mắt sang Trần Phong, trong giọng nói chứa đựng sự khiêu khích: “Tôi muốn ăn cơm với mấy người đẹp này, anh có ý kiến không?”.
“Không”, Trần Phong mỉm cười, dường như không hề để ý sự khiêu khích của Quản Sở Dịch.
“Không?”, Quản Sở Dịch nhếch mép khinh bỉ: “Anh cũng biết điều đấy”.
“Anh Phong?”, Lý Nhạc hơi sửng sốt, tính cách của Trần Phong không giống người dễ chịu thua, đến cả Lý Thế Bình anh cũng dám cãi, sao đối mặt với Quản Sở Dịch lại rén rồi?
Quản Sở Dịch không hiểu suy nghĩ trong lòng Lý Nhạc, theo cậu ta thấy Trần Phong chịu nhún nhường cũng rất bình thường, dù sao quần áo cậu ta mặc cũng rõ rành rành ra đó, chỉ cần có mắt thì đều có thể thấy được thân phận của cậu ta không bình thường.
Người như cậu ta muốn chơi gái, Trần Phong chắc chắn sẽ ngoan ngoãn dâng gái đến trước mặt cậu ta.
“Các em đều là sinh viên đúng không?”.
Quản Sở Dịch không hề kiêng dè đánh giá Tiêu Nhược và Hồ Tư Viện xong thì cười khẽ rồi nói.
Tiêu Nhược cau mày, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự chán ghét khó phát hiện, không đáp lời.
Nhưng Hồ Tư Viện dường như khá hứng thú với Quản Sở Dịch, cười mỉm chi nói: “Sao anh biết?”.
Thấy Hồ Tư Viện đáp lời, mắt Quản Sở Dịch đột nhiên sáng rực.
Có hi vọng!
Có điều mặc dù trong lòng rất hưng phấn, nhưng trên mặt Quản Sở Dịch lại không thể hiện chút nào, là một tay già đời quanh năm lượn lờ giữa các bụi hoa, Quản Sở Dịch hiểu rõ càng là những lúc như thế này thì càng phải bình tĩnh, càng phải giữ cảm giác thần bí của mình, không thể mỹ nữ vừa cười với cậu ta một cái thì cậu ta đã nhiệt tình lao lên luôn.
“Em đừng quan tâm sao anh biết, em cứ nói phải hay không đi”, giọng điệu Quản Sở Dịch có chút trịch thượng, Hồ Tư Viện rõ ràng là kiểu mỹ nữ gia cảnh tốt, được cưng chiều từ nhỏ, đối phó với mỹ nữ như vậy không thể chiều theo ý của cô.
Hồ Tư Viện mỉm cười: “Đúng”.
Quản Sở Dịch hơi ngẩng đầu, lại chuyển mắt sang Tiêu Nhược: “Người đẹp này thì sao, cũng là sinh viên à?”.
“Liên quan gì đến anh?”, Tiêu Nhược lạnh lùng nhìn Quản Sở Dịch một cái, sự chán ghét trong mắt không hề che giấu.
Quản Sở Dịch đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười thích thú: “Tính cách người đẹp này hình như hơi nóng nhỉ? Có điều…”, tầm mắt Quản Sở Dịch tiếp tục nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy cặp chân đẹp vừa thon dài vừa trắng bóc dưới lớp váy ngắn của Tiêu Nhược, bụng dưới của Quản Sở Dịch chợt nóng lên, cũng không biết khi đặt đôi chân đẹp thon dài như vậy lên vai rồi vận động thì là cảm giác gì nữa.
Sau khi lại nuốt miếng nước bọt, Quản Sở Dịch cố ép cơn nóng ở bụng dưới xuống, mỉm cười nói: “Có điều anh thích mỹ nữ nóng tính, mỹ nữ càng nóng tính anh càng thích”.
“Cút!”, Tiêu Nhược chán ghét lạnh lùng quát một tiếng, hiển nhiên đã bị chọc tức rồi.
Nhưng Quản Sở Dịch lại không hề để ý, sau khi lại nhìn Tiêu Nhược với ánh mắt trêu tức, Quản Sở Dịch nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Thế này đi, người đẹp, em ra giá đi, cứ nói thẳng bao nhiêu tiền thì ngủ được một đêm với em? Dù bao nhiêu tiền thì Quản Sở Dịch anh cũng…”.
Bốp!
Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, lời phía sau của Quản Sở Dịch vẫn chưa nói xong đã bị cái bạt tai này tát về lại trong miệng.
“Về ngủ với mẹ anh ấy!”, người tát Quản Sở Dịch đương nhiên là Tiêu Nhược, lúc này Tiêu Nhược lạnh lùng nhìn Quản Sở Dịch, sự chán ghét trong mắt không hề che giấu.
“Cô dám tát tôi?”.
Quản Sở Dịch bị cái tát này làm cho ngu người.
“Bốp!”.
Tiêu Nhược cười khẩy một tiếng, trước khi Quản Sở Dịch kịp phản ứng thì lại quăng một cái bạt tai lên mặt Quản Sở Dịch.
Cái tát này khiến cho Quản Sở Dịch hoàn toàn chìm trong cơn phẫn nộ.
“Con đĩ! Bố giết mày!”, Quản Sở Dịch đỏ ngầu mắt túm chai rượu trên bàn, đập mạnh về phía trán Tiêu Nhược.
Tiêu Nhược sửng sốt, theo bản năng định lùi lại, mặc dù lúc trước cô tát Quản Sở Dịch hai cái, nhưng dù thế nào cô cũng là con gái, liều mạng với đàn ông như Quản Sở Dịch đúng là không lí trí.
Đúng lúc Tiêu Nhược định lùi lại thì một chai rượu vang từ góc phải phía sau bay vèo đến, sau đó là một tiếng choang, rơi thẳng xuống đầu Quản Sở Dịch.
“Á!”.
Sau tiếng kêu thảm thiết, Quản Sở Dịch ôm đầu, đau đớn ngã xuống đất, máu tươi trên trán không ngừng chảy qua kẽ tay.
Người ném chai rượu vang đương nhiên là Trần Phong.
Vốn Trần Phong định nể mặt Lý Nhạc, không so đo với loại kiến như Quản Sở Dịch, nhưng Quản Sở Dịch lại cứ không biết điều, được nước lấn tới muốn động thủ với Tiêu Nhược, việc này sao Trần Phong nhịn được?