Vì một khi hắn tiết lộ thì phía Kim Giáp Tông chắc chắn sẽ diệt khẩu hắn.
“Thế này, anh Thạch, anh tung một tin ra ngoài, cứ nói…”, sau khi cân nhắc một lúc, Trần Phong mỉm cười lên tiếng, Thạch Phá Quân ở đầu bên kia, mặt dần sáng lên.
Chỗ hẹn với Tiêu Nhược là Giang Mãn Lâu.
Giang Mãn Lâu, mặc dù tên mang một chữ Giang, nhưng nhà hàng này lại chẳng có quan hệ gì với sông hết, không xây dựng gần sông, mà là ở nơi đô thị phồn hoa.
Lúc Trần Phong đến Giang Mãn Lâu đúng vào giờ cơm.
Nên cửa Giang Mãn Lâu có rất nhiều tụ tập.
Trong đó, có một bóng người cao gầy cực kì nổi bật.
Bóng người này mặc chiếc váy dài màu đen, khí chất đoan trang mà lại quyến rũ.
Trên gương mặc xinh đẹp mặc dù không có phấn son gì nhưng lại cực kì thu hút người khác.
Cô chỉ đứng đó đã là tiêu điểm của đám đông.
Bóng người này đương nhiên là Tiêu Nhược.
Lúc Trần Phong đang nhìn Tiêu Nhược thì Tiêu Nhược cũng đang tìm kiếm bóng dáng Trần Phong trong đám đông.
Cô nhanh chóng thấy Trần Phong, lúc thấy Trần Phong đôi mắt đẹp của Tiêu Nhược sáng bừng.
“Anh Phong, ở đây!”, Tiêu Nhược hưng phấn vẫy tay.
Trần Phong mỉm cười, đi đến trước mặt Tiêu Nhược trong ánh mắt ghen tị, hâm mộ của mọi người.
“Sao có mình em? Những bạn học kia của em đâu?”, Trần Phong nhìn Tiêu Nhược một cái rồi hỏi, lúc chiều, Tiêu Nhược nói với anh sẽ dẫn mấy bạn học đến cùng, nhưng giờ, Tiêu Nhược lại một mình đợi anh ở đây.
“Ở trong”, Tiêu Nhược chỉ vào cửa Giang Mãn Lâu, sau đó lại bổ sung: “Anh Phong, bạn học em bọn họ đều đợi anh bên trong”.
“Vốn họ định cùng em đứng ngoài đợi anh, nhưng bọn họ ai cũng là mỹ nữ cả, một nhóm mỹ nữ bọn em đứng với nhau, người không biết còn tưởng bọn em là tiếp tân của Giang Mãn Lâu, nên em bảo họ vào trong đợi rồi”, Tiêu Nhược nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thực tế căn bản không phải vì họ giống tiếp tân, cô mới bảo mấy bạn học vào trong.
Mà là mấy người bọn họ vừa nãy chỉ đứng ở cửa mười phút, đã có bảy, tám người đàn ông tự cho là mình không tầm thường đến xin Wechat của họ, thậm chí có một gã giàu xổi, còn trực tiếp muốn bỏ một triệu để bao họ.
Hiển nhiên, gã giàu xổi này đã bị Tiêu Nhược và mấy chị em cà khịa cho thê thảm, thậm chí đến mức động thủ, cuối cùng vẫn là giám đốc của Giang Mãn Lâu ra dẹp yên chuyện.
Nếu không có giám đốc của Giang Mãn Lâu thì gã giàu xổi này hôm nay có bước ra được khỏi Giang Mãn Lâu không cũng là cả một vấn đề.
Những việc này, Tiêu Nhược đương nhiên không thể để Trần Phong biết, cô sợ Trần Phong sau khi biết mấy chị em của mình tính cách nóng nảy như vậy thì sẽ có định kiến với họ.
“Ừ, chúng ta vào thôi, đừng để họ đợi lâu quá”, Trần Phong không nghĩ nhiều, thực tế anh cũng không mong một nhóm mỹ nữ đứng với nhau ở cửa đợi anh, chỉ một mình Tiêu Nhược thôi đã khiến trên người anh có thêm mấy chục ánh mắt ghen tị rồi, nếu là một nhóm thì còn đến mức nào?
Phòng Tiêu Nhược đặt ở tầng ba, lúc Trần Phong đến cửa phòng thì nghe thấy bên trong vang lên tiếng nói chuyện tíu tít, dường như có mấy cô nhóc đang cười đùa vui vẻ.
“Khụ, khụ”.
Tiêu Nhược sầm mặt, sau đó khụ mạnh hai tiếng, tiếng tíu tít bên trong phòng bỗng chốc ngưng bặt.
Đợi trong phòng yên tĩnh lại, trên mặt Tiêu Nhược mới lại xuất hiện nụ cười, cô giơ tay đẩy cửa, nghiêng người: “Anh Phong, mời vào”.
Trần Phong lắc đầu cười, sau đó bước vào.
“Chào anh Phong!”.
Vừa vào phòng, bên tai đã vang lên mấy giọng nói trong trẻo như chim vàng anh đồng thời vang lên,
Giọng nói này bỗng chốc khiến Trần Phong cứng người, hơi sửng sốt.
Đây là làm gì thế?
“Anh Phong, đừng để ý họ, mấy người bọn họ bị điên đấy”, Tiêu Nhược sầm mặt tiến lên hóa giải xấu hổ, cô cũng không biết mấy chị em của mình sao lại làm vậy, người không biết còn tưởng họ đang gặp đại ca xã hội đen.
Thấy Trần Phong dường như bị dọa rồi, mấy chị em của Tiêu Nhược ngay lập tức hơi xấu hổ, ý định của họ là muốn khiến Trần Phong cảm thấy họ trân trọng Trần Phong đến mức nào, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng.
“Anh Phong, em giới thiệu với anh chút, đây là Hồ Tư Viện, fan đầu bảng của anh, mấy hôm nay cô ấy chạy đến kí túc bọn em chăm nhất”, Tiêu Nhược bắt đầu giới thiệu với Trần Phong.
“Anh Phong, chào anh”.
Hồ Tư Viện được giới thiệu hào phóng đứng dậy, mỉm cười giơ tay ra với Trần Phong.
Trần Phong cũng cười giơ tay ra, bắt tay với Hồ Tư Viện, cô gái tên Hồ Tư Viện này không đơn giản.
Sau khi giới thiệu xong Hồ Tư Viện, Tiêu Nhược lại lần lượt giới thiệu bốn cô gái còn lại.
Bốn cô gái này thì không có gì đặc biệt, ngoài hơi xinh đẹp ra thì những cái khác đều tầm tầm.
Bữa cơm sau đó đã chứng minh duy đoán của Trần Phong.
Cả phòng hoàn toàn là sàn diễn của Hồ Tư Viện, cả quá trình đều là một mình Hồ Tư Viện nói mãi không dứt, dẫn dắt không khí.
Chủ nhà như Tiêu Nhược gần như là đến cả cơ hội xen miệng cũng không có.
Trần Phong cứ tưởng nhưng người khác ít nhiều gì cũng có ý kiến với hành động “độc chiếm sân khấu” của Hồ Tư Viện, nhưng vẻ mặt mấy người lại chứng tỏ Trần Phong nghĩ nhiều rồi.
Mấy người này căn bản chẳng có ý kiến gì với Hồ Tư Viện hết, thậm chí còn hưởng thụ việc Hồ Tư Viện như vậy.
Trần Phong nheo mắt, cẩn thận quan sát mới phát hiện điều bất thường.
Hồ Tư Viện này mặc dù có hiềm nghi là “độc chiếm sân khấu”, nhưng thủ đoạn của cô rất cao siêu, lúc cô đang nói thì luôn để ý cảm nhận của những người khác có mặt, một khi thấy có người lộ vẻ bất mãn thì cô sẽ chuyển chủ đề lên người đó, cho người đó cơ hội nói chuyện, sau đó xóa bỏ sự bất mãn của ngời đó.
Tỉ mỉ, biết quan sát sắc mặt người khác, biết điều khiển lòng người.
Trần Phong lại lần nữa cho Hồ Tư Viện một đánh giá.
Cô gái này, ngoài thân phận sinh viên công khai ra chắc chắn còn có thân phận khác.
Cô không phải người hâm mộ mà Tiêu Nhược nói.
Hôm nay cô xuất hiện ở đây có lẽ là có mục đích khác.
Trần Phong âm thầm để ý.
“Đúng rồi, anh Phong, anh không phải người Trung Hải đúng không?”, lúc này Hồ Tư Viện lại chuyển chủ đề lên Trần Phong, cô mỉm cười nhìn Trần Phong, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ biểu cảm của Trần Phong.
“Ừm, tôi đúng là không phải người Trung Hải”, Trần Phong mỉm cười, đặt ly rượu trong tay xuống.
“Vậy anh Phong là người ở đâu?”, cô gái trông như trẻ con, khá là trong sáng ở bên cạnh Hồ Tư Viện không nhịn được hỏi.
“Yên Kinh”, Trần Phong cười nhả ra hai chữ, đồng thời trong lòng lại lần nữa đánh giá cao Hồ Tư Viện hơn, thủ đoạn của Hồ Tư Viện này đúng là không tệ.
Cô muốn thăm dò mình nhưng không tự nói, mà thông qua thủ đoạn dẫn dắt để người khác hỏi hộ cô.
“Yên Kinh?”.
Nghe thấy đáp án của Trần Phong, Tiêu Nhược hơi sửng sốt, lúc trước Lâm Uyển Thu không phải nói Trần Phong từ Thương Châu đến sao? Sao giờ lại là Yên Kinh rồi?