“Uyển Thu về Thương Châu rồi?”.
Tiêu Nhược hơi ngờ vực, Lâm Uyển Thu lúc này về Thương Châu làm gì?
“Ừ, cô ấy về Thương Châu rồi, trong nhà có chút chuyện cần giải quyết”, Trần Phong đáp.
“Ồ, ồ, biết rồi”, Tiêu Nhược gật đầu, mặc dù lời này của Trần Phong hơi đột ngột, nhưng Tiêu Nhược lại không nghĩ nhiều, cô cảm thấy Trần Phong sẽ không lừa mình.
“Còn việc gì không?”, sau khi Tiêu Nhược nói xong, vẫn không định dập máy, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu.
“Ặc… là thế này, anh Phong, em muốn mời anh và bạn anh ăn bữa cơm, dù sao lần trước anh ấy cũng đã tặng rất nhiều quà cho em”, Tiêu Nhược nói rất nghiêm túc, thực ra trong lòng đã khẳng định “người bạn” mà Trần Phong nói chính là Trần Phong.
Cô nói như vậy chỉ là không muốn vạch trần Trần Phong thôi.
Ăn cơm?
Nghe thấy Tiêu Nhược nói vậy, Trần Phong không tránh khỏi hơi đau đầu, bạn mà anh nói chính là anh, giờ Tiêu Nhược muốn ăn cơm, anh không thể biến được ra một “người bạn” cho Tiêu Nhược.
“Người bạn kia của tôi mấy hôm trước vừa đi nước ngoài, có lẽ cậu ấy phải ở nước ngoài một thời gian, việc ăn cơm để hôm khác đi”, nghĩ một lúc, Trần Phong vẫn quyết định sử dụng kế hoãn binh, trước tiên kéo dài đã, có lẽ kéo dài một thời gian thì Tiêu Nhược sẽ quên việc này.
Nghe thấy Trần Phong nói vậy, khóe môi Tiêu Nhược nhếch lên thành nụ cười gian xảo, “bạn” mà Trần Phong nói quả nhiên chính là bản thân anh, nếu không thì cũng sẽ không trùng hợp như vậy, cô vừa muốn mời cơm thì bạn đã đi nước ngoài.
“Anh Phong, bạn anh không có thời gian thì anh chắc có thời gian chứ?”, Tiêu Nhược cười hì hì hỏi, khá là có ý không đạt được mục đích thì không chịu tôi.
“Tôi… có”, sau khi ngập ngừng, Trần Phong vẫn nói thật.
“Hì, hì, vậy thì được, anh Phong, bảy giờ tối, hẹn ở Giang Mãn Lâu, chúng ta không gặp không về”.
“Hả?”.
“Không được từ chối!”, thấy Trần Phong có vẻ định từ chối, Tiêu Nhược lại vội vàng bổ sung một câu, mục đích ban đầu của cô hôm nay chính là mời Trần Phong ăn cơm, phía trước nói nhiều như vậy đều để làm bước đệm cho hiện tại, nếu để Trần Phong từ chối thì cô đệm nhiều như thế đúng là công toi.
“Tôi cũng không nói từ chối mà…”, Trần Phong cười gượng, Tiêu Nhược rõ ràng đã quyết chí muốn mời anh ăn cơm, dù lần này anh từ chối thì vẫn sẽ có lần sau, chi bằng giải quyết một lần luôn.
“Hì, hì, không từ chối là tốt nhất”, Tiêu Nhược cười hì hì, dường như nhớ ra cái gì, cô lại nói: “Đúng rồi, anh Phong, tối lúc ăn cơm, em có thể sẽ dẫn theo mấy bạn học, họ đều là fan của anh, ngưỡng mộ anh đã lâu… anh Phong, anh không để bụng chứ?”, Tiêu Nhược hỏi dò, Trần Phong bây giờ là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số thiếu nữ của Đại học Trung Hải, một khúc “Thư gửi Elise” kia không biết đã chiếm được trái tim của bao nhiêu thiếu nữ.
Ngày trước nữ sinh của Đại học Trung Hải đều phong Bạch Văn Lịch là thần thánh.
Nhưng Bạch Văn Lịch lại làm ra việc thấp kém như đánh lén Trần Phong trên sân khấu, hơn nữa đánh lén thì cũng thôi, cậu ta lại còn không thành công, ngược lại bị Trần Phong trở tay đấm cho bay xuống sân khấu.
Một đấm kia của Trần Phong khiến hình tượng của Bạch Văn Lịch vỡ nát hoàn toàn.
Bạch Văn Lịch bây giờ chẳng khác gì con chuột qua đường, chịu sự dè bỉu của toàn bộ sinh viên Đại học Trung Hải.
Còn Trần Phong thì ngược lại.
Trần Phong bây giờ là người nổi tiếng nhất trong nội bộ Đại học Trung Hải.
Tài năng dương cầm hơn người, thân thủ không thể tưởng tượng nổi, quan trọng nhất là anh còn là bạn của Sở Thanh Từ danh tiếng lẫy lừng.
Mấy danh hiệu này, dù là cái nào thì cũng có thể khiến nhiều người ngưỡng vọng.
Hơn nữa, ba danh hiệu lại còn đồng thời tụ lại.
Nói không ngoa, từ sau khi Trần Phong rời khỏi Đại học Trung Hải, cửa kí túc của Tiêu Nhược đã sắp bị người ta đạp vỡ rồi.
Những người đạp vỡ của kí túc của Tiêu Nhược đương nhiên đều là fan của Trần Phong.
Mục đích họ tìm Tiêu Nhược cũng chỉ là để thăm dò tin tức của Trần Phong hoặc là gặp Trần Phong.
Mấy hôm nay Tiêu Nhược sắp bị những người này hành cho phát điên rồi.
Bất lực, Tiêu Nhược mới nghĩ ra cách mời Trần Phong ăn cơm.
Thay vì nói mời Trần Phong ăn cơm, thì nói là tổ chức họp fan thay Trần Phong thì đúng hơn.
“Ặc… không bận tân”.
Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu cười gượng, anh muốn nói bận tâm, nhưng sau khi nói thì có lẽ sẽ khiến Tiêu Nhược bẽ mặt.
“Vậy hẹn thế nhé”, thấy Trần Phong đồng ý, vẻ mặt Tiêu Nhược không nén nổi hơi vui mừng.
Lại xác định thời gian và địa điểm ăn cơm buổi tối với Trần Phong xong, Tiêu Nhược mới cúp máy.
Lúc cúp máy, kí túc của Tiêu Nhược vang lên tiếng thét hưng phấn.
Mấy cô gái xinh đẹp ăn diện mát mả, dung mạo không kém hơn Tiêu Nhược bao nhiêu đều vui vẻ hoan hô một cách hưng phấn, tiếng thét của họ thậm chí còn làm tung cả nóc nhà.
Trước đó lúc Tiêu Nhược gọi điện, họ đã ở bên cạnh, nhưng lúc ấy, họ đều bịt miệng, không dám lên tiếng, sợ làm phiền Trần Phong.
Đến tận khi Trần Phong đồng ý, họ mới không còn kiêng dè gì nữa.
Thấy dáng vẻ si mê của đám chị em này, Tiêu Nhược không nhịn được trợn ngược mắt: “Được rồi, đừng gào nữa, còn gào là nóc nhà bay mất đấy”.
“Tiêu Nhược, anh Phong đồng ý gặp bọn mình thật à?”, một mỹ nữ với giọng nói êm ái, gương mặt bầu bĩnh trẻ con hưng phấn hỏi, đến tận giờ, cô vẫn không dám tin Trần Phong sẽ dễ dàng đồng ý gặp họ đến vậy.
Ấn tượng mà Trần Phong để lại cho họ hôm ấy không phải kiểu hiền hòa như hôm nay, cứ tưởng người ở tầng lớp như Trần Phong, căn bản sẽ không gặp mấy sinh viên như họ, nhưng không ngờ, Trần Phong lại đồng ý sảng khoái như vậy.
“Đương nhiên là đồng ý rồi, bổn tiểu thưa ra tay, anh ấy có thể không đồng ý sao?”, Tiêu Nhược ngẩng cao cổ, giọng điệu có vẻ kiêu ngạo, người ngoài đều cảm thấy Trần Phong rất khó tiếp xúc, nhưng chỉ có những người từng tiếp xúc với Trần Phong mới hiểu, con người Trần Phong là kiểu ngoài lạnh trong nóng điển hình.
Bình thường chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng thì Trần Phong đều sẽ đồng ý.
“Woa, Tiêu Nhược, cậu giỏi quá”.
“Tiêu Nhược cậu giỏi quá, yêu cậu, moa!”.
“Được rồi, được rồi, đừng có nịnh nữa, chẳng phải chỉ là gặp một người đàn ông thôi sao? Các cậu có cần phải thế không?”, Tiêu Nhược hơi không thèm để trợn ngược mắt, cô không hiểu mấy chị em này của mình sao lại phải hưng phấn thế, mặc dù sức hút của Trần Phong rất lớn, những cũng không đến mức thế chứ?
Mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ không để ý, nhưng trong lòng Tiêu Nhược lại hơi mong chờ lần gặp mặt với Trần Phong buổi tối.
Thoáng cái đã đến chiều.
Sau khi tan làm, Trần Phong không rời công ty luôn mà gọi điện cho Thạch Phá Quân.
Mục đích gọi điện đương nhiên là để tìm hiểu việc thẩm vấn kiếm khách nước R có tiến triển gì không.
Như dự đoán của Trần Phong, chẳng có tiến triển gì hết.
Miệng kiếm khách nước R cứng lắm, ba mươi sáu cực hình tra tấn của Liên minh chiến đấu, hắn đều chống đỡ được.
Dù giữa chừng hôm mê mấy lần, hắn cũng không tiết lộ tin gì có ích.
Với kết quả này, Trần Phong không hề bất ngờ, trước đó anh đã đoán được, kiếm khách nước R sẽ không tiết lộ tin tức gì hết.