"Người ở rể?!".
Tiêu Nhược lại lần nữa giật mình, cô không ngờ, người có bản lĩnh như Trần Phong thế mà lại ở rể.
Tại sao anh lại muốn ở rể? Rốt cuộc người con gái thế nào đáng để anh ở rể?
Tiêu Nhược còn muốn hỏi thêm mấy câu, lúc này Trần Phong lại sóng vai đi ra với Sở Thanh Từ.
"Trần tiên sinh, vậy tôi xin phép về trước", Sở Thanh Từ nhìn Trần Phong một cái với vẻ rối rắm, hôm nay Trần Phong từ chối lời mời của ông nội, đúng là khiến cô hơi kinh ngạc.
"Ừm, cô Sở đi thong thả, tôi không tiễn nữa", Trần Phong gật đầu rồi nói.
Giờ bên ngoài nhiều người phức tạp, thân phận Sở Thanh Từ lại sờ sờ ra đó, nếu anh tiễn Sở Thanh Từ ra ngoài thì không biết sẽ gây ra hỗn loạn thế nào đâu.
"Được".
Sau khi Sở Thanh Từ đi, khu vực cánh gà rộng lớn chỉ còn ba người Tiêu Nhược, Lâm Uyển Thu và Trần Phong.
Tiêu Nhược không nhịn được nhìn Trần Phong một cái, dường như muốn hỏi đại gia tặng cô chiến hạm vũ trụ lúc trước có phải Trần Phong không, nhưng lời đến bên môi lại bị cô nuốt ngược trở lại.
Tiêu Nhược cảm thấy với tính cách của Trần Phong thì dù có là đại gia kia thật thì anh cũng không thừa nhận.
"Sau này nếu Bạch Văn Lịch còn quấy rối em thì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý cậu ta", Trần Phong chuyển mắt sang Lâm Uyển Thu, anh đấm bay Bạch Văn Lịch trên sân khấu dĩ nhiên đã kết thù với Bạch Văn Lịch rồi.
Với tính cách có thù tất báo của Bạch Văn Lịch thì trả thù là việc đương nhiên.
Nếu Bạch Văn Lịch tìm anh còn đỡ, chỉ sợ cậu ta tìm Lâm Uyển Thu.
"Dạ", Lâm Uyển Thu khẽ khàng gật đầu, trong lòng hơi tự trách, cô đã hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho Trần Phong, cũng không biết lúc nào mới không làm liên lụy Trần Phong nữa.
Sở Thanh Từ đi không lâu, thì cổng Đại học Trung Hải có bảy, tám chiếc Mercedes-Benz S600 lái đến.
Thấy tình hình này, bảo vệ ở cổng đương nhiên không dám hó hé gì, ngoan ngoãn cho vào.
Cứ thế, bảy, tám chiếc Mercedes-Benz S600 xếp thành một hàng rồng rắn, ngông ngênh lái vào Đại học Trung Hải, vô cùng kiêu căng.
Sinh viên trong đi trong sân trường nhốn nháo lùi lại, sợ hãi không thôi.
Bảy, tám chiếc Mercedes-Benz S600 này vừa nhìn đã biết là đến gây sự.
Còn tìm ai gây sự thì mọi người có thể dễ dàng nghĩ ra.
Ngoài Trần Phong ra thì không có ai khác cả.
"Phản ứng của nhà họ Bạch nhanh quá, hoàng tử dương cầm kia lần này có khi gặp nạn rồi".
"Chưa chắc, hoàng tử dương cầm quen Sở Thanh Từ đó".
"Quen Sở Thanh Từ thì sao? Sở Thanh Từ chỉ là một minh tinh thôi, cô ấy có thể so với Bạch Khiếu Thiên - ông trùm đá quý tài sản cả chục tỉ sao?".
"Đúng thế, Sở Thanh Từ không thể so được với Bạch Khiếu Thiên, dù có so được thì Sở Thanh Từ cũng sẽ không đắc tội với ông trùm giới kinh doanh như Bạch Khiếu Thiên vì một người bạn đâu".
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Trần Phong ung dung bước ra khỏi cánh gà, phía sau còn có Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu.
Bảy, tám chiếc Mercedes-Benz S600 nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, đỗ lại thành hình chữ nhất ở chỗ cách Trần Phong mấy mét.
Sau đó, cửa xe mở ra, hơn hai mươi người đàn ông đeo tai nghe, mặc vest đen lao xuống, sắc mặt lạnh lùng đi về phía Trần Phong.
Trong tay họ mặc dù không có vũ khí, nhưng khí thế tỏa ra từ người họ lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Sau khi đi đến trước mặt Trần Phong, người đàn ông cầm đầu mặt không cảm xúc nhìn Trần Phong một cái: "Cậu là gì của cô Sở?".
"Có liên quan gì đến anh sao?", Trần Phong hờ hững nói, những người này dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết họ là người nhà họ Bạch.
Người đàn ông mặc vest đen cầm đầu cau mày, dường như không ngờ Trần Phong thấy trận thế hoành tráng thế này rồi mà vẫn ngông cuồng như vậy.
"Ông chủ bọn tôi mời cậu đến một chuyến", người đàn ông mặc vest đen kiên nhẫn nói, trên đường đến đây, anh ta đã biết mọi việc xảy ra trên sân khấu trước đó, cả việc Sở Thanh Từ đứng về phía Trần Phong.
Hiển nhiên, quan hệ của Trần Phong và Sở Thanh Từ chắc chắn không bình thường.
Nhưng với thân phận của Trần Phong, họ lại không biết gì cả.
Thứ duy nhất họ biết là Trần Phong lái chiếc Santana cũ.
Nên trước khi biết rõ thân phận của Trần Phong thì họ sẽ không tùy tiện ra tay.
"Không rảnh", Trần Phong lười biếng nói, vừa nãy ở cánh gà, Tiêu Nhược đã nói với anh thân phận của bố Bạch Văn Lịch.
Trùm đá quý có tiếng của thành phố Trung Hải, là tồn tại có tại sản mấy chục tỉ.
Thân phận này nếu người bình thường nghe thấy thì có lẽ sẽ sợ vỡ mật.
Nhưng Trần Phong không phải người bình thường, một ông trùm đá quý cỏn con anh vẫn sẽ không để vào mắt.
Mí mắt người đàn ông vest đen giần giật, trước khi đến, Bạch Văn Lịch đã dặn dò anh ta, thăm dò thân phận của Trần Phong.
Nếu sau khi Trần Phong thấy thế trận của họ bị sợ đến nhũn chân thì không cần nói nhiều, Trần Phong chắc chắn không có ô dù lớn gì, chỉ là loại có thể tùy tiện xử lý.
Nhưng bây gờ...
Biểu hiện của Trần Phong không hề giống không có ô dù.
Việc này khiến người đàn ông vest đen khó xử.
"Trần tiên sinh, ông chủ bọn tôi chỉ muốn mời cậu qua một chuyến, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cậu...".
"Anh không hiểu tiếng người à? Tôi nói rồi, tôi không rảnh!", Trần Phong cau mày, bố của Bạch Văn Lịch rất biết điều, nhưng thuộc hạ của ông ta thì lại không hiểu chuyện như vậy.
Còn chưa nói xong đã bị Trần Phong ngắt lời, việc này khiến người đàn ông vest đen tím tái mặt.
Đồng thời trong lòng cũng có sự kiêng dè sâu sắc.
Sau khi hít sâu một hơi, người đàn ông vest đen nói: "Nếu Trần tiên sinh không rảnh vậy tôi không ép Trần tiên sinh, xin phép".
Vừa nói xong thì người đàn ông vest đã xua tay, hơn hai mươi tay chân ào ào chui vào xe.
Cảnh này bỗng chốc khiến các sinh viên hóng hớt ngớ ra.
Thế là xong rồi?
Nhà họ Bạch làm cái gì vậy?
Hùng hùng hổ hổ đến, thế mà chẳng dám hó hó gì đã mặt xám mày tro đi mất?
Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu ở phía sau cũng chẳng hiểu ra sao, họ đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu người nhà họ Bạch đánh người thì họ sẽ báo cảnh sát, nhưng không ngờ, tay chân của nhà họ Bạch lại khách sáo như vậy, dùng cả chữ mời rồi.
Phản ứng của mọi người đương nhiên nằm trong dự đoán của Trần Phong.
Mọi người đều tưởng Sở Thanh Từ chỉ là siêu sao.
Nhưng không hề biết thân phận thực sự của Sở Thanh Từ là cháu gái của lão chiến thần.
Ở trước thân phận này, ông vua đá quý căn bản chỉ là trò cười.
Bạch Khiếu Thiên gióng trống khua chiêng đến, hiển nhiên là để thăm dò, nếu vừa nãy anh lộ ra chút sợ hãi nào thì hơn hai mươi người đó chắc chắn sẽ ra tay với anh ngay tại chỗ, sẽ không cho anh đường sống nào.
Trần Phong lái xe về khách sạn.
Cùng lúc đó, Lâm Lan cũng đã đến Trung Hải.
Vừa ra khỏi sân bay, Lâm Lan đã thấy Hạ Mộng Dao một mình đứng chờ bên ngoài sân bay.
"Con gái, mẹ nghe bố con nói mấy hôm trước thằng vô dụng kia cũng đến Trung Hải, nó không quấy rầy con chứ?", vừa gặp mặt, Lâm Lan đã sốt sắng hỏi, bà ta vốn không định đến Trung Hải, nhưng hôm qua Hạ Vệ Quốc lại nói Trần Phong cũng đến Trung Hải rồi.
Sau khi nghe thấy tin này, Lâm Lan đương nhiên là lồng lộn lên, cảm thấy Trần Phong nhất định là muốn quấy rối Hạ Mộng Dao mới đi Trung Hải, nếu không thì làm gì chuyện trùng hợp vậy.
Vì thế Lâm Lan đến đây ngay trong đêm.