"Nhiều... nhiều quá, nhiều quá, tôi không thể nhận." Nhiếp Viễn vội vàng xua tay, nói chuyện cũng hơi không lưu loát.
Ông ta muốn sính lễ, nhưng ông ta căn bản không muốn nhiều vậy.
Mười triệu, cũng chỉ muốn dọa Chu Quảng Quyền, khiến Chu Quảng Quyền biết khó mà lui thôi.
Nhưng Trần Phong vừa nói đã là năm mươi triệu.
Thế sao ông ta dám nhận?
Ông ta hám của, nhưng chưa đến mức dám lấy năm mươi triệu.
"So với hạnh phúc của Quảng Quyền thì không nhiều." Trần Phong thản nhiên cười.
"Đợi về tôi sẽ sai người chuyển tiền cho ông." Sau khi nói xong, Trần Phong xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Nhiếp Viễn ngẩn người tại chỗ, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ cực kì của nhiều khách khứa trong sảnh thấy hơi luống cuống.
"Cái thẻ này anh giữ đi, năm trăm triệu đó, coi như tôi cho anh vay."
Sau khi ra khỏi thang máy, Trần Phong lại đưa thẻ cho Chu Quảng Quyền, với anh mà nói, năm trăm triệu có cũng được, không có cũng được, nhưng năm trăm triệu vào tay Chu Quảng Quyền, Chu Quảng Quyền lại có thể làm được rất nhiều việc.
"Được, năm trăm triệu này, coi như tôi vay cậu, đợi sau này tôi kiếm được tiền, sẽ trả cậu gấp đôi."
Chu Quảng Quyền nhận thẻ, không khách sáo với Trần Phong, bộ mặt xấu xa của mọi người hôm nay, coi như đã khiến anh ta biết được tiền trong xã hội này quan trọng thế nào.
Không có tiền, bạn còn chẳng bằng phân chó, ít nhất phân chó sẽ không phải ai cũng muốn giẫm vào.
Ngày trước anh ta không muốn nợ Trần Phong quá nhiều, chỉ là vì anh ta cảm thấy anh ta không có khả năng trả.
Nhưng lần này, anh ta muốn thử, anh ta muốn dùng năm trăm triệu của Trần Phong, kiếm thêm nhiều năm trăm triệu hơn.
Anh ta phải ép bản thân một lần.
"Được." Trần Phong mỉm cười, thực ra tiềm lực của Chu Quảng Quyền cực kì lớn, điều anh ta thiếu là một cơ hội để phất lên.
Chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta sẽ làm không kém hơn người khác.
Sau khi rời khỏi Khách sạn Quân Thịnh.
Trần Phong về biệt thự ở núi Ngọc Tuyền.
Trong biệt thự trống không, Hạ Mộng Dao không ở nhà.
Trần Phong thở dài, từ sau khi Hạ Mộng Dao biết thân phận người thừa kế nhà họ Trần của anh thì giữa anh và Hạ Mộng Dao đã có một khoảng cách vô hình.
Sự chia cách ngắn ngủi lần trước, không khiến khoảng cách này biến mất, mà ngược lại khiến nó rộng hơn.
Trần Phong hơi bất đắc dĩ, đây vẫn là lần đầu anh gặp chuyện thế này, nên không biết phải xử lí thế nào.
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến.
"Trần Phong."
Giọng nói đầu bên kia rất trong trẻo, vui tai như chim hoàng anh.
Diệp Hải Đường?
Sau khi im lặng mấy giây, Trần Phong cuối cùng cũng nhớ ra đây là giọng của Diệp Hải Đường.
"Có việc?" Giọng Trần Phong hơi lạnh nhạt, nếu có thể, anh không muốn dính líu quá sâu với Diệp Hải Đường.
"Không có việc thì không thể tìm anh sao?"
Giọng Diệp Hải Đường nghe có vẻ mang vài phần oán trách.
Không đợi Trần Phong lên tiếng, Diệp Hải Đường lại nói tiếp: "Mai tôi muốn gặp anh."
"Tôi không rảnh." Trần Phong cau mày.
"Tôi có việc muốn nói với anh."
"Việc gì?" Trần Phong nhếch mày, hôm qua anh vừa giết Diệp Hải Đông, chẳng lẽ Diệp Hải Đường tìm anh là vì anh trai cô ta.
"Liên quan đến Hạ Mộng Dao."
"Mộng Dao?" Câu trả lời của Diệp Hải Đường khiến Trần Phong hơi bất ngờ, Mộng Dao làm sao?
"Nếu muốn biết thì bốn giờ chiều mai, gặp ở phố Hoàng Hậu." Nói xong, cũng không đợi Trần Phong trả lời, Diệp Hải Đường đã cúp máy.
Trần Phong hơi bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Hải Đường đúng là nắm thóp được anh, biết anh vừa nghe đến tin của Hạ Mộng Dao, thì sẽ mất kiểm soát.
Bốn giờ chiều hôm sau, Trần Phong đến phố Hoàng Hậu đúng giờ.
Phố Hoàng Hậu là trung tâm thành phố Thương Châu, sự phồn hoa nơi đây đương nhiên khỏi cần phải nói nhiều,
Mặc dù là bốn giờ chiều, nhưng phố Hoàng Hậu đã chật kín người.
Trần Phong dừng xe ven đường, lặng lẽ đợi Diệp Hải Đường.
Mấy phút sau, một chiếc Land Rover mày đen dừng ở bên cạnh Trần Phong.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn.
Chính là Diệp Hải Đường.
"Lên xe đi." Diệp Hải Đường mỉm cười ngọt ngào.
Kéo cửa xe, Trần Phong ngồi vào ghế phụ.
Không biết tại sao, anh thấy hơi mất tự nhiên, tính cách của Diệp Hải Đường cứ như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường, lúc thì lạnh nhạt như nữ thần băng sơn, lúc thì lại yêu kiều như ma nữ đáng yêu.
"Nói đi, Mộng Dao làm sao?" Trần Phong không nhịn được hỏi.
Diệp Hải Đường nhếch mép: "Đi dạo phố với tôi, dạo xong tôi sẽ nói cho anh biết."
Khóe miệng Trần Phong giần giật, anh đã nghĩ đến vô vàn điều kiện Diệp Hải Đường sẽ đưa ra, nhưng chưa từng nghĩ đến điều này, dạo phố?
"Sao, không bằng lòng?" Diệp Hải Đường nhếch đôi mày liễu xinh đẹp.
"Bằng lòng." Trần Phong cười gượng, nếu có thể, anh thà giết người hộ Diệp Hải Đường còn hơn là đi dạo phố với Diệp Hải Đường.
"Hì hì, vậy đi thôi." Diệp Hải Đường cười hì hì, giẫm mạnh chân ga.
Lưng giật một cái, Land Rover gầm rú lao trên đường như một con trâu rừng tuột dây.
Người đi đường đổ dồn mắt nhìn.
"Cô lái chậm thôi." Trần Phong cau mày, đây là khu sầm uất, nhưng Diệp Hải Đường lái đến tốc độ 140, nhỡ đâm vào người khác thì sao?
"Anh sợ rồi?" Khóe môi Diệp Hải Đường nhếch lên tạo vẻ trêu tức.
Trần Phong trợn ngược mắt, không để ý Diệp Hải Đường.
"Đường đường là quán quân Cúp Thánh Xe, thế mà lại sợ xe chạy nhanh." Diệp Hải Đường lại lẩm bẩm một câu, không những không giảm tốc độ, mà lại còn giẫm chân ga lần nữa.
Land Rover màu đen len qua dòng xe như một tia chớp, bỏ lại từng chiếc xe phía sau.
"Mẹ kiếp, thằng này cắn thuốc à?"
Ở phía sau, cách chiếc Land Rover không xa, trên chiếc Maserati màu vàng, một thanh niên tóc vàng ngồi ở ghế lái đập mạnh vô lăng, không nhịn được mắng.
"Cậu Đoàn, cậu... lái chậm thôi, em sợ." Cô gái mặc áo phông lộ rốn ngồi ở ghế phụ run giọng nói.
Từ sau khi chiếc Maserati bị chiếc Land Rover vượt qua, thanh niên tóc vàng này bèn giẫm chân ga như điên, trên đường đã vượt mấy cái đèn đỏ rồi.
Ngày trước cô ta cảm thấy thanh niên tóc vàng này bão xe rất ngầu, nhưng khi cô ta ngồi lên xe của thanh niên tóc vàng, bão xe cùng với thanh niên tóc vàng, cô ta chẳng ngầu nổi luôn.
Bão xe là kiểu người bay phía trước, hồn đuổi theo sau.
Không cẩn thận cái là mất hồn luôn.
"Sợ gì?" Thanh niên tóc vàng tức giận trừng cô gái xinh đẹp với gương mặt hotgirl mạng một cái, sau đó lại giẫm chân ga, hung dữ nói: "Ông đây hôm nay nhất định phải đuổi theo được đồ ngu này."
"Để hắn biết, ở đoạn phố Hoàng Hậu này ai mới là trùm sò."
Hai tia chớp một đen một vàng rượt đuổi nhau trên đường.
Diệp Hải Đường đương nhiên đã chú ý đến chiếc Maserati đuổi theo phía sau mãi không thôi kia.
"Đồ ngu." Cô ta cười khinh thường, giẫm kịch chân ga.
Ở ghế phụ, Trần Phong dứt khoát nhắm mắt lại, định ngủ một giấc.
Anh không định nói lí với Diệp Hải Đường, vì với loại phụ nữ điên như Diệp Hải Đường, hoàn toàn chẳng có lí gì có thể nói.
Mười phút sau, Diệp Hải Đường dừng xe ở cửa một trung tâm thương mại.
Cô ta không xuống xe ngay mà đợi chiếc Maserati phía sau đuổi kịp.