Cả nhóm người về lại khách sạn thì đã là đêm khuya.
Phục vụ đi vào phòng Chu Giai Nhan đương nhiên đã biến mất tăm mất tích, camera trong khách sạn cũng đã bị người ta cắt đứt.
Chu Quảng Quyền đương nhiên không thể tra ra được bất kì manh mối gì.
Với việc này, Trần Phong không thấy bất ngờ, người của Ngự Nữ giáo, hiển nhiên có quan hệ với cấp cao của vịnh Bột Hải.
Mượn tay cấp cao của vịnh Bột Hải, xóa dấu vết khả nghi không hề khó.
Sau khi rửa ráy xong, Trần Phong về phòng.
Lúc này, trong phòng khách của căn biệt thự nhỏ kiểu Âu cách khách sạn của Trần Phong không xa, một cô gái trẻ tuổi thân hình cao gầy, mặc chiếc váy dài màu đen ngồi trên sofa, hơi nhàm chán nhìn bức ảnh trong tay.
Nếu Trần Phong ở đây chắc sẽ vô cùng kinh ngạc.
Vì những bức ảnh này toàn liên quan đến anh!
Lúc lên núi gặp cướp, rồi đến phía sau núi cứu Chu Giai Nhan, gần như không sót cái gì!
"Người thừa kế nhà họ Trần, cũng chỉ thế mà thôi." Một lúc sau, cô gái váy đen hơi khinh thường chu môi, vứt ảnh trong tay lên bàn.
"Cô chủ, sao lại nói vậy?" Phía sau thiếu nữ váy đen, đột nhiên vang lên tiếng nói khàn khàn của bà lão.
"Cô Thanh, chẳng phải cô nói, Trần Phong này có thể là giai đoạn cuối Ám Kình sao? Một giai đoạn cuối Ám Kình như anh ta, sao đến cả giai đoạn giữa Ám Kình cũng không đuổi theo được?" Thiếu nữ váy đen bĩu môi.
Bà lão đứng sau thiếu nữ váy đen hơi bất đắc dĩ, thực ra bà ta đã xem góc mà flycam của nhà họ Diệp chụp lại, không phải Trần Phong không đuổi theo được Ngô Cửu U, mà là Trần Phong không hề đuổi theo Ngô Cửu U.
Mặc dù chỉ khác một chữ thôi, nhưng ý nghĩa lại khác hẳn.
Nhưng cô chủ nhà mình cao ngạo, cô thà tin rằng Trần Phong không đuổi được, cũng không muốn tin Trần Phong lười đuổi theo.
"Cô chủ, người thừa kế nhà họ Trần vẫn đừng nên khinh thường thì tốt hơn, chỉ có mượn tay người thừa kế nhà họ Trần cô mới có khả năng trốn được việc ép cưới của nhà họ Đặng." Bà lão than thở, từ sau khi Diệp Đông Khiếu biến mất, nhà họ Diệp ngày càng sa sút.
Trong mắt người bình thường, sự thịnh vượng của nhà họ Diệp là không thể nghi ngờ.
Nhưng về phương diện võ thuật, nhà họ Diệp hiện tại lại có như phần gần đất xa trời.
Các võ sĩ thế hệ trước mà Diệp Đông Khiếu để lại, người thì đi, người thì chết, không còn lại nhiều.
Thế hệ sau thì ngoài Diệp Hải Đường ra chẳng có ai có thể đứng ra gánh vác độc lập.
Còn tiếp tục thế này, không đến vài năm, nhà họ Diệp sẽ trở thành kẻ lệ thuộc vào một số gia tộc võ thuật.
"Cô Thanh, nhà họ Đặng đáng sợ thế thật sao?" Diệp Hải Đường hơi bất lực, mặc dù cô ta là con gái, nhưng cô ta lại luôn coi mình như con trai, về mặt tu luyện võ thuật lại càng như vậy, năm nay tuy cô ta mới chỉ hai mươi sáu tuổi, nhưng đã là võ sĩ giai đoạn cuối Minh Kình, nên cô ta không cảm thấy, giai đoạn giữa Ám Kình của nhà họ Đặng có gì đáng sợ, cho cô ta thêm bốn, năm năm nữa, cô ta cũng có thể đột phá đến giai đoạn giữa Ám Kình.
Cô Thanh thở dài: "Cô chủ, cô còn nhỏ, cô căn bản không hiểu, với nhà họ Diệp bây giờ mà nói, nhà họ Đặng rốt cuộc có nghĩa là gì."
"Đừng thấy cô Thanh hiện tại là giai đoạn đầu Ám Kình mà nhầm, cô Thanh ở trong tay Đặng Phong Niên, còn không đỡ nổi ba chưởng. Huống hồ, nhà họ Đặng ngoài Đặng Phong Niên ra thì còn có lão già Ngô Cửu U kia, lão già Ngô Cửu U mấy năm nay tu luyện công pháp tà đạo, cảnh giới tiến triển cực nhanh, đột phá đến giai đoạn cuối Ám Kình cũng chỉ trong nay mai."
"Một khi Ngô Cửu U đột phá, thì nhà họ Đặng sẽ chẳng nể nang gì nhà họ Diệp chúng ta hết, lúc đó, e là họ sẽ ép cô chủ phải gả."
"Được rồi." Diệp Hải Đường chu môi, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng cô ta cũng hiểu, tình hình nhà họ Diệp bây giờ nguy hiểm thế nào, không có Diệp Đông Khiếu, những kẻ xấu này đều coi nhà họ Diệp như một miếng thịt, dù không có nhà họ Đặng thì cũng sẽ có nhà họ Lý, nhà họ Triệu.
"Cô Thanh, nếu Trần Phong không dám động thủ với nhà họ Đặng thì sao?" Diệp Hải Đường hỏi, giờ cô ta sợ nhất là điều này, mặc dù Trần Phong là người thừa kế nhà họ Trần, nhưng từ những thông tin cô ta tra được thì Trần Phong ở nhà họ Trần không hề được coi trọng, thậm chí nhiều người nhà họ Trần còn có ý xa lánh Trần Phong.
Trần Phong như vậy có thể nói là thế đơn lực mỏng, gặp phải quái vật khổng lồ như nhà họ Đặng thì sợ hãi cũng bình thường.
Cô Thanh lắc đầu nói: "Sẽ không, mặc dù cô Thanh chưa tiếp xúc với người này, nhưng nhìn tổng quát những việc từng trải của người này lại thấy được rõ ràng, người này không phải loại chuột nhắt nhát gan, ngược lại, gan người này rất lớn, cậu ta dám tính kế cả nhà họ Trần, chỉ một nhà họ Đặng cỏn con, người này căn bản không để vào mắt."
Diệp Hải Đường hơi ngẩng đầu, tính kế nhà họ Trần mà cô Thanh nói đương nhiên là chỉ việc núi Ngọc Tuyền. Quan hệ của Trần Phong và nhà họ Trần, với bên ngoài hiện tại vẫn là tuyệt mật, cô ta có thể biết được cũng là vì cô Thanh có quan hệ với người có địa vị cao trong nhà họ Trần.
Người đó tiết lộ một vài tin tức, cô ta và cô Thanh mới biết một chút tin tức nội bộ.
"Cô chủ, bây giờ điều duy nhất cô phải nghĩ là nên lợi dụng người này thế nào để chống lại nhà họ Đặng." Cô Thanh dặn dò, thực ra bà ta đã để ý Trần Phong lâu rồi, nhưng lại vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc với Trần Phong.
Diệp Hải Đường đề nghị tổ chức Cúp Thánh Xe lần này cũng là vì cô ta phát hiện người của Trần Phong dạo này hành động thường xuyên, có vẻ định thống nhất Thương Châu.
Suy nghĩ của Diệp Hải Đường rất đơn giản, nếu Trần Phong đã muốn thống nhất Thương Châu vậy thì chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Thay vì bị động đợi Trần Phong tìm cô ta, chi bằng cô ta chủ động tạo cơ hội cho Trần Phong.
Vì thế Diệp Hải Đường đã tổ chức Cúp Thánh Xe.
Dự định ban đầu của Diệp Hải Đường là lợi dụng Cúp Thánh Xe âm thầm khiến Trần Phong và Đặng Thế Kỳ xung đột, trong lúc cô không lộ diện, khiến Trần Phong ra tay với Đặng Thế Kỳ, gây thù với nhà họ Đặng.
Nhưng không ngờ, Trần Phong thế mà lại lái Audi lên núi, rõ ràng, Trần Phong căn bản chưa từng muốn để bản thân xuất hiện ngoài sáng.
Như vậy kế hoạch của cô ta đương nhiên sẽ thất bại.
Nhưng tự nhiên lại le lói hi vọng, lúc cô ta tưởng Trần Phong sẽ không gặp Đặng Thế Kỳ thì Tôn Thuyên xuất hiện.
Hơn nữa còn không biết sống chết là gì chủ động khiêu khích Trần Phong.
Tôn Thuyên vừa xuất hiện, mọi thứ trở nên đúng lý hợp tình.
Đặng Thế Kỳ ra mặt thay Tôn Thuyên, đương nhiên sẽ trở mặt với Trần Phong.
Mọi việc lại trở về quỹ đạo ban đầu.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là kẽ hở giữa Đặng Thế Kỳ và Trần Phong vẫn chưa đủ lớn, cần cô ta mồi thêm chút lửa.
Trần Phong không biết, bên trong lại có nhiều mưu kế đến vậy, lúc này suy nghĩ của anh đều đặt trên người của Ngự Nữ giáo.
Lúc chiều, vì cứu Chu Giai Nhan và ba cô gái, Trần Phong đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để truy sát người của Ngự Nữ giáo.
Giờ chỉ có thể dựa vào chút manh mối trong tay phán đoán tung tích người của Ngự Nữ giáo.
Trần Phong không định tha cho loại tu luyện tà môn này, là đệ tử cuối cùng của Tiêu Quốc Trung, Trần Phong đương nhiên kế thừa phẩm chất lớn nhất của Tiêu Quốc Trung, thù ghét cái xấu.
Vì thế dù có đuổi đến chân trời góc bể anh cũng phải diệt trừ kẻ tu luyện tà môn của Ngự Nữ giáo.
Môn phái điên rồ như Ngự Nữ giáo căn bản không nên tồn tại trên đời này.