Trong đám đông, chỉ có Nhạc Linh lúc này bàng hoàng đến mức không nói nên lời.
Thế mà là Trần Phong thật!
Vừa nãy lúc thấy chiếc California vượt qua vạch đích, cô ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy người trong xe rất giống Trần Phong.
Đi đến chỗ gần hơn nhìn, lòng cô ta bỗng như dậy sóng.
Đúng là Trần Phong!
Cô ta không nhìn nhầm.
Lúc này sự bàng hoàng trong lòng Nhạc Linh đã không thể hình dung được bằng ngôn từ.
Với Trần Phong, cô ta vừa sợ vừa hãi, lần trước lúc ở khách sạn, Trần Phong đã dạy cho cô ta một bài học, khiến cô ta biết núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn là gì.
Lần này, Trần Phong lại đến Cúp Thánh Xe, mặc dù không phải đến vì cô ta, nhưng cô ta cũng rất tò mò, Trần Phong rốt cuộc sẽ làm ra việc gì.
Rõ ràng, trong sân ngoài cô ta ra, không ai biết thân phận của Trần Phong, thậm chí mọi người đều cảm thấy Trần Phong là người gia tộc nhỏ vô danh nào đó.
Nhưng Nhạc Linh lại biết rõ, không thể như thế!
Mặc dù cô ta cũng không biết thân phận thực sự của Trần Phong rốt cuộc là gì, nhưng có thể khiến Cố Đông Thâm và Hàn Long đồng thời cúi đầu, chắc chắn không phải người thừa kế gia tộc nhỏ.
Ít nhất cũng phải cùng đẳng cấp với Đặng Thế Kỳ.
Nhạc Linh rất tò mò, con rồng mạnh như Đặng Thế Kỳ có thể trấn áp được con rắn độc như Trần Phong không.
"Chu Quảng Quyền, nể mặt tôi, thế nào?" Đặng Thế Kỳ chuyển sang nhìn Chu Quảng Quyền, mỉm cười cất tiếng.
"Cậu Đặng, lời này của cậu... là ý gì?" Chu Quảng Quyền cố cười nói, thực ra anh ta biết rõ, Đặng Thế Kỳ có ý gì.
Muốn ra mặt thay Tôn Thuyên, không để Tôn Thuyên bẽ mặt!
Đặng Thế Kỳ không hỏi Trần Phong mà hỏi anh ta, rõ ràng là vì Đặng Thế Kỳ không chắc có thể khiến Trần Phong cúi đầu.
Nhưng với anh ta, Đặng Thế Kỳ lại chắc chắn!
"Tôi có ý gì, cậu chắc hiểu rõ." Đặng Thế Kỳ nhìn xoáy vào Chu Quảng Quyền, rồi nói, hắn đã đánh giá thấp vị trí của Trần Phong trong lòng Chu Quảng Quyền, cứ tưởng sau khi hắn nói nể mặt thì Chu Quảng Quyền phải ngay lập tức lo sợ đồng ý.
Nhưng Chu Quảng Quyền lại giả ngu hòng lừa dối cho qua chuyện.
Hiển nhiên, Chu Quảng Quyền sợ làm tổn thương thể diện của Trần Phong, dù sao cũng là Trần Phong và Tôn Thuyên cược với nhau, nếu anh ta đồng ý thay Trần Phong luôn vậy thì là không coi Trần Phong ra gì.
"Cậu Đặng, việc này phải xem ý của người anh em Trần Phong thế nào!" Chu Quảng Quyền cắn chặt răng, rồi nói. Anh ta cũng hiểu, nói ra lời này không khác gì đắc tội với Đặng Thế Kỳ, nhưng anh ta cũng bó tay, so với Đặng Thế Kỳ thì anh ta vẫn coi trọng Trần Phong hơn.
Mặc dù chỉ biết Trần Phong chưa đến một ngày, nhưng Chu Quảng Quyền vẫn coi Trần Phong như anh em từ tận đáy lòng, bảo anh ta làm mất mặt Trần Phong trước mặt mọi người, anh ta không làm được!
"Cậu chắc chứ?" Giọng Đặng Thế Kỳ lạnh hơn vài phần, Chu Quảng Quyền làm thế này có hơi không biết điều.
"Chắc!" Chu Quảng Quyền nói chắc như đinh đóng cột.
Chu Giai Nhan ở bên cạnh khẽ thở dài, anh trai quá không lí trí, thế mà lại đắc tội với Đặng Thế Kỳ vì một người quen chưa tới một ngày.
Lần này nhà họ Chu không muốn phá sản cũng khó.
"Rất tốt." Đặng Thế Kỳ mỉm cười, lại khôi phục dáng vẻ ung dung lúc trước.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Đặng Thế Kỳ lần này thực sự tức giận rồi, nhưng gia giáo của hắn không cho hắn thể hiện ra.
"Đồ lợn ngu Chu Quảng Quyền này, nào bị úng nước hả? Thế mà dám đắc tội với cậu Đặng vì một thằng nhà quê."
"Đúng đó, rõ là chán sống rồi, cậu Đặng đã nể mặt hắn và thằng nhà quê này lắm rồi, hai thằng ngu này còn không thấy thỏa mãn."
"Lần này cứ đợi xem nhà họ Chu phá sản đi."
Lời xì xào châm chọc của mọi người, Chu Quảng Quyền đương nhiên đều nghe thấy được, nhưng anh ta vẫn không đổi sắc mặt, nếu đã quyết định thì anh ta sẽ không hối hận, sự trả thù công kích của nhà họ Đặng, anh ta đỡ là được!
Trên mặt Trần Phong không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại khá ấm áp, anh có thể thấy biểu hiện của Chu Quảng Quyền không phải giả, hoàn toàn là để lộ tính cách thật.
Phải nói là, người chân thành như Chu Quảng Quyền, không có nhiều nữa, ở Thương Châu mấy năm, Trần Phong vẫn là lần đầu gặp được.
Có lẽ với người ngoài, người như Chu Quảng Quyền rất ngốc, không đáng kết bạn.
Nhưng với Trần Phong, người chân thành như Chu Quảng Quyền lại là người bạn có thể phó thác cả đời, bạn có thể yên tâm giao lưng mình cho anh ấy, anh ấy mãi mãi cũng sẽ không phản bội bạn.
Không lâu sau, Đặng Thế Kỳ đã rời khỏi sân, để Tôn Thuyên một mình ở lại chỗ cũ.
Rõ ràng, hắn không định ra mặt tay Tôn Thuyên nữa.
Tôn Thuyên cũng không dám oán trách, Đặng Thế Kỳ có thể tỏ thái độ này đã khiến hắn sợ hãi rồi.
Việc sau đó hắn phải tự xử lý.
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng, việc này, cứ thế bỏ qua! Từ giờ về sau, hai chúng ta không động chạm nhau!" Tôn Thuyên lạnh lùng nói, không đến đường cùng, hắn không muốn trở mặt với Trần Phong, nhưng bảo hắn bò xuống sủa thì là chuyện không thể!
"Tôi cũng cho anh cơ hội cuối cùng, giờ ngay lập tập quỳ xuống, sủa tiếng chó." Trần Phong thản nhiên nói.
"Mày muốn chết?" Tôn Thuyên nghiến răng, nói từng từ từng chữ, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, Trần Phong không biết điều thế này, hắn không cần phải nói lí với Trần Phong nữa.
"Muốn chết?" Trần Phong cười giễu cợt, nói: "Chưa chắc đâu."
"Chưa chắc?" Tôn Thuyên cười mỉa, mày sẽ biết ngay thôi, chắc hay chưa chắc!
Thấy Tôn Thuyên trực tiếp lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi người, sắc mặt Chu Quảng Quyền đột nhiên thay đổi: "Tôn Thuyên, mày định làm gì?"
"Đồ lợn chết, giờ biết sợ rồi?" Tôn Thuyên cười khẩy, thằng ngu Chu Quảng Quyền này, cũng không biết ngây thơ thật hay giả, thế mà tưởng hắn sẽ bò xuống sủa tiếng chó thật.
"Tôn Thuyên, mẹ kiếp mày không chấp nhận thua được à?" Chu Quảng Quyền tức điên, anh không ngờ, Tôn Thuyên lại dám thất hứa trước mặt nhiều người thế này, hoàn toàn không cần chút mặt mũi nào.
"Bố không chịu thua được đấy, mày làm gì được bố?" Tôn Thuyên vênh váo khiêu khích, nếu đã trở mặt thì hắn cũng chẳng thèm giả vờ với Chu Quảng Quyền nữa.
"Mày... đm!" Chu Quảng Quyền tức đến mức chửi thề, không thể nào nói lí được với loại vô lại như Tôn Thuyên.
"Người anh em Trần Phong, hay là chúng ta đi thôi." Chu Quảng Quyền không nhịn được nhìn Trần Phong một cái rồi nói, việc đến nước này, cũng chỉ có thể đi thôi, dù sao hảo hán không sợ chịu thiệt hiện tại, người Tôn Thuyên gọi đến, sức chiến đấu chắc chắn không kém, mặc dù anh từng học võ, nhưng trước khi trở thành võ sĩ Minh Kình, thì cũng là hai đấm khó địch nổi bốn tay thôi.
Tuy nhiên, dù anh có thể đánh lại người Tôn Thuyên gọi đến thì Trần Phong cũng không đỡ được.
"Đi?" Trần Phong cong khóe môi, nói: "Sao phải đi? Còn chưa nghe chó sủa mà."
Chu Quảng Quyền kinh ngạc không thôi, chó sủa? Đã đến nước này rồi, cậu còn nhớ chó sủa, cậu không sợ chết à?
"Thằng nhà quê này... bị ngu à? Hắn tưởng cậu Tôn dễ nói chuyện như cậu Đặng sao?"
"Chắc là ngứa đòn, muốn được người của cậu Tôn giãn gân cốt cho."
"Không, tôi cảm thấy não hắn bị hỏng rồi, muốn nhờ người của cậu Tôn sửa cho hắn."
Mọi người dè bỉu không hề kiêng nể.