Long Tế

Chương 174: Bà đây là Lâm Lan!




Vương Mai gật đầu, khẳng định: "Tôi không nhìn nhầm đâu, Mộng Dao nó đi từ biệt thự trên núi xuống đó."

"Nhưng mà, Lâm Lan, tôi nghe người ta nói, biệt thự trên đỉnh núi Ngọc Tuyền, mỗi căn ít nhất cũng phải hai, ba trăm triệu, hơn nữa biệt thự ở đó, chỉ có gia tộc hạng một ở Thương Châu mới có tư cách mua..." Nói đến đây, Vương Mai ngừng một lúc, không nói tiếp nữa, nhưng ý của bà ta đã rất rõ ràng, Hạ Mộng Dao căn bản không thể có hai, ba trăm triệu được, kể cả có, thì nhà họ Hạ giờ cũng chỉ là gia tộc hạng hai, không có tư cách sống ở đỉnh núi núi Ngọc Tuyền.

Nên biệt thự không thể là của Hạ Mộng Dao được.

Biệt thự không phải của Hạ Mộng Dao, Hạ Mộng Dao lại ở trên núi một đêm, trong đó ẩn chứa điều gì đã quá rõ ràng rồi.

Lâm Lan cũng hiểu ra, sau đó hoài nghi nhìn Vương Mai: "Ý của bà là, con gái tôi có quan hệ với chủ nhân của căn biệt thự nào đó?"

"E là không đơn giản chỉ là có quan hệ đâu." Vương Mai cười đầy ẩn ý, Hạ Mộng Dao đã ở trên núi một đêm rồi, nói cô và chủ nhân của biệt thự không có gì, ai tin? Dù sao Hạ Mộng Dao cũng là có danh hiệu người đẹp nhất Thương Châu.

Mặc dù Vương Mai không nói thẳng, nhưng Lâm Lan cũng không ngốc, đương nhiên có thể hiểu, ý của Vương Mai là Hạ Mộng Dao có thể đã được người ở trên núi bao nuôi.

Nhưng tối qua Hạ Mộng Dao còn đòi sống đòi chết với bà ta vì Trần Phong, sao mới đó đã rúc vào lòng người khác rồi?

"Vương Mai, bà nói có khi nào căn biệt thự trên núi đó là thằng con rể vô dụng của tôi mua không?" Lâm Lan cau mày hỏi, nhưng sau khi nói xong, bà ta lại cảm thấy mình đúng là não úng nước rồi, thằng vô dụng Trần Phong đó có thể mua được biệt thự hai, ba trăm triệu sao?

"Con rể bà?" Vương Mai bĩu môi nói: "Lâm Lan, bà cũng nói cậu ta là đồ vô dụng rồi, sao có thể là cậu ta? Tôi nói nhé chính là Mộng Dao nhà bà vớ được đại gia nào đó trên núi rồi."

Lâm Lan gật đầu, lời này của Vương Mai khó nghe, nhưng có khả năng cao là thật, Hạ Mộng Dao có thể đã vớ được một đại gia nào đó trên núi thật, hơn nữa còn là làm bồ của người ta.

Tâm trạng Lâm Lan bỗng vừa mừng vừa lo.

Lo là vì tiếng làm bồ dù sao cũng khó nghe, nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi bà ta cũng mất sạch.

Vui là vì Hạ Mộng Dao làm bồ cho đại gia sống ở khu biệt thự núi Ngọc Tuyền.

Đại gia có thể sống ở khu biệt thự núi Ngọc Tuyền, thân phận địa vị khỏi phải nói, chỉ nói giá trị con người thôi chắc chắn cũng phải hơn năm trăm triệu.

Làm bồ cho người giàu như vậy, tiền tiêu vặt hàng tháng ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn trở lên, kiếm nhiều hơn vất vả đi làm nhiều.

Nghĩ đến đây, Lâm Lan cũng không lo nữa, mất mặt thì có là gì, chỉ cần có tiền tiêu là được.

"Lâm Lan, hay là bà gọi điện hỏi Mộng Dao xem, xem thử rốt cuộc là có chuyện gì?" Vương Mai giật dây, mẹ giàu nhờ con, Hạ Mộng Dao vớ được đại gia rồi, người mẹ là Lâm Lan cũng đến ngày khổ tận cam lai, Lâm Lan nếu phát đạt rồi, còn có thể quên bà ta sao?

"Được, tôi gọi điện hỏi thử." Lâm Lan nói rồi bèn lấy điện thoại ra, tìm số của Hạ Mộng Dao.

Sau khi gọi đi, lại nghe thấy âm báo Hạ Mộng Dao tắt máy.

"Tắt máy rồi..." Lâm Lan cau mày, sao lại tắt máy chứ? Hạ Mộng Dao bình thường rất ít khi tắt máy.

"Tắt máy rồi?" Vương Mai ngạc nhiên, sau đó nói: "Nếu tắt máy rồi thì chúng ta lên núi hỏi xem, xem có thể hỏi được gì không."

"Được." Sau khi do dự một lúc, Lâm Lan gật mạnh đầu, bà ta phải đi nghe ngóng trước, Hạ Mộng Dao rốt cuộc là làm bồ cho đại gia nào, rồi mới quyết định, nếu đối phương là người máu mặt ở Thương Châu, vậy có thể bảo Hạ Mộng Dao mỗi tháng đòi thêm chút tiền.

Không lâu sau, hai người đã bắt xe đến văn phòng kinh doanh của núi Ngọc Tuyền.

Vừa vào văn phòng, Lâm Lan đã thấy một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đang khoác tay một người đàn ông đầu trọc mặc sơ mi hoa, hai người đang được nữ nhân viên kinh doanh dẫn đi xem nhà khu dân cư cao cấp ở sườn núi.

Lâm Lan bước đến trước mặt nữ nhân viên kinh doanh, nhìn cô nói: "Này, hỏi cô một việc."

Giọng điệu trịch thượng.

Nhân viên kinh doanh cũng là người liệu cơm gắp mắm, cứ tưởng người hống hách như Lâm Lan có gia thế hoành tráng lắm, nhưng sau khi thấy cách ăn mặc của Lâm Lan, sắc mặt cô nhân viên bỗng thuỗn ra, thì ra là một người phụ nữ trung niên bình thường.

"Không thấy tôi đang dẫn khách xem nhà à? Có việc gì thì hỏi sau!" Cô nhân viên chợt thấy phiền, loại phụ nữ trung niên như Lâm Lan cô gặp nhiều rồi, chính là đồ nhà quê thích hóng hớt, nghe người ta nói khu dân cư núi Ngọc Tuyền tốt, thì cũng nghe theo chạy đến xem, thực ra trong túi chẳng có đồng nào, căn bản là không mua nổi nhà ở núi Ngọc Tuyền, mỗi lần đến đều làm lãng phí thời gian của cô ta.

"Aiz, cô ăn nói kiểu gì vậy? Cô biết tôi là ai không?" Như là nghe ra được sự khinh miệt trong giọng cô nhân viên, Lâm Lan ngay lập tức không bỏ qua, con gái bà ta Hạ Mộng Dao, bây giờ dù gì cũng người người có thể ra vào khu biệt thự núi Ngọc Tuyền, bà ta sau này biết đâu cũng có thể sống ở khu biệt thự.

Một nhân viên kinh doanh cỏn con, không lễ phép với mình thì thôi, lại còn dám dùng cái giọng đó nói chuyện với mình?

"Bà là ai?" Cô nhân viên còn chưa nói gì, người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh người đàn ông đầu trọc đã lên tiếng trước, cô ta rất ghét loại phụ nữ hống hạch như Lâm Lan, cô nhân viên đang dẫn họ xem nhà, Lâm Lan chẳng nói chẳng rằng đến cắt ngang, căn bản là không để họ vào mắt.

Nếu có thế lực thì thôi đi, nếu không có thì giả vờ cái gì?

"Tôi là ai?" Lâm Lan lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Nghe kĩ đây!"

"Bà đây là Lâm Lan!"

Lâm Lan?

Ba người cô nhân viên, người đàn ông đầu trọc và người phụ nữ trang điểm đậm ngơ ngác nhìn nhau, Lâm Lan là ai? Rất trâu bò sao?

Thấy biểu cảm của ba người, Lâm Lan cũng không tức giận, mà tiếp tục nói: "Tên tôi các người có thể không biết, nhưng tên con gái tôi các người chắc chắn từng nghe nói."

"Ồ? Con gái bà là ai?" Người phụ nữ trang điểm đậm nhếch mày, hỏi đầy hứng thú.