Núi Ngọc Tuyền.
Hạ Mộng Dao một mình đi trên con đường nhỏ dẫn xuống núi, tâm trạng lạc lõng.
Mặc dù chỉ xa Trần Phong có một đêm, nhưng với cô mà nói lại như đã qua một năm vậy.
Cô tưởng mình có thể thản nhiên đối mặt với mọi chuyện, nhưng khi sự việc thực sự xảy đến, cô lại nhận ra mình không thể bình thản đối mặt được.
Trần Phong... rốt cuộc có nỗi khổ gì, tại sao anh phải giấu mình ba năm?
Hơn nữa anh là người của nhà họ Trần, còn mình, chẳng qua chỉ là một cô gái hết sức bình thường, ngoài xinh đẹp ra thì mình chẳng có gì nổi bật cả, mình, lấy gì ra để xứng đôi với anh ấy đây?
"Mộng Dao, sao cháu lại ở đây?" Lúc này, một giọng nói vô cùng kinh ngạc vang lên.
Hạ Mộng Dao cuối cùng cũng định thần lại.
"Cô Vương..." Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao nở nụ cười gượng gạo, người phụ nữ trung niên trước mặt cô hiện giờ tên là Vương Mai, ở cùng một khu nhà với Lâm Lan, ngày trước còn từng là hàng xóm với Lâm Lan một thời gian, lúc ấy, quan hệ của hai nhà không tệ, nên thường xuyên qua chơi nhà nhau, cứ qua lại vậy, Vương Mai cũng quen biết Hạ Mộng Dao.
"Mộng Dao, sắc mặt cháu sao lại kém vậy? Có phải là bị ốm rồi không?" Vương Mai nhìn Hạ Mộng Dao hỏi thăm.
Sắc mặt Hạ Mộng Dao đúng là rất kém, tái nhợt không có chút hồng hào nào, hơn nữa trong mắt cũng đầy tơ máu.
Hạ Mộng Dao lắc đầu, cười gượng nói: "Cô vương, cháu không bị ốm, chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi."
"Ngủ không ngon..." Vương Mai lặp lại lời Hạ Mộng Dao nói một lần, sau đó bà ta lại âm thầm nhìn lên núi một cái, hơi nghi ngờ, Hạ Mộng Dao sao lại đi từ trên núi xuống? Chẳng lẽ nó được đại gia nào đó bao nuôi?
"Dạ." Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu, sau đó lại nói: "Cô Vương, nếu không có việc gì thì cháu đi trước đây."
"Ừ, ừ, cháu đi đi." Vương Mai lúc này mới bừng tỉnh, nhưng sự hoài nghi trong lòng càng sâu sắc hơn.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Mộng Dao, rõ ràng là từ trên núi xuống, nhưng biệt thự trên núi không phải chỗ nó có thể mua được, điều này chỉ có thể chứng minh, Hạ Mộng Dao đi ra từ nhà người khác.
Nếu đi ra từ nhà người khác thì việc này thú vị rồi đây, đôi mắt Vương Mai trầm ngầm, quyết định nói việc này với Lâm Lan.
Sau khi xuống núi, Hạ Mộng Dao liền đến công ty.
Vừa vào công ty, các nhân viên đã nhiệt tình chào hỏi cô.
"Hạ tổng."
"Chào Hạ tổng."
"Hạ tổng về rồi."
Hạ Mộng Dao gật đầu, lịch sự đáp lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại có vẻ hoài nghi.
Tại sao trong công ty ít người quen mặt, nhiều người lạ mặt đến vậy?
Mang theo hoài nghi, Hạ Mộng Dao đẩy cửa văn phòng mình ra.
Lại phát hiện, một bóng người trang điểm xinh đẹp ngồi trên ghế làm việc, gác cặp chân thon thả được bao bọc bởi đôi tất da màu đen lên bàn, đang nghịch móng tay mình.
Thấy Hạ Mộng Dao vào, người phụ nữ trang điểm lộng lẫy không những không đứng dậy, mà còn lạnh mặt quát hỏi Hạ Mộng Dao: "Cô ở bộ phận nào? Không biết vào văn phòng phải gõ cửa trước à?"
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi, lạnh lùng nói: "Tôi vào văn phòng mình còn phải gõ cửa?"
"Văn phòng cô?" Người phụ nữ trang điểm đậm sững người, sau đó hiểu ra: "Cô là Hạ Mộng Dao?"
Hạ Mộng Dao không trả lời, mà đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ, tức giận quát: "Cút ra!"
"Cô có quyền gì bảo tôi cút?" Người phụ nữ trang điểm đậm không đứng dậy, mà còn cà lơ phất phơ nhìn Hạ Mộng Dao nói: "Hạ Mộng Dao, từ giờ trở đi, văn phòng này là của tôi, còn cô, dưới tầng có phòng tạp vụ, cô dọn vào đó, coi chỗ đó là văn phòng của cô đi."
"Ai cho cô lá gan để cô làm vậy?"
Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh, cô rất muốn biết, người phụ nữ tu hú chiếm tổ chim khách này rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà nói thế.
"Hạ Mộng Dao, cô coi trọng bản thân quá nhỉ? Đối phó với cô còn cần người khác cho tôi gan á?" Người phụ nữ trang điểm đậm cười mỉa mai, nói.
"Giỏi, giỏi lắm!" Hạ Mộng Dao tức đến mức ngực phập phồng.
"Bảo vệ!" Hạ Mộng Dao hét to một tiếng, đối phó với loại phụ nữ ngang ngược này, cũng chỉ có thể điều động bảo vệ dưới tầng rồi.
"Còn gọi bảo vệ?" Sự khinh thường bên khóe môi của người phụ nữ trang điểm đậm càng sâu sắc hơn: "Tôi muốn xem thử bảo vệ nào dám đuổi tôi đấy."
Không đến ba phút, mấy bảo vệ mặc đồng phòng đi lên.
Nhưng lúc mấy người vào văn phòng thì không nhìn Hạ Mộng Dao mà lại chuyển sang nhìn người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trên ghế trước.
"Ném cô ta ra ngoài!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng ra lệnh, cô ấy không để ý sự khác thường của mấy bảo vệ.
"Hạ tổng." Người bảo vệ đi đầu lộ vẻ khó xử nhìn Hạ Mộng Dao một cái.
Đôi mày liễu của Hạ Mộng Dao dựng ngược, quát: "Sao, không nghe thấy lời tôi nói à?"
"Hạ Mộng Dao, đừng phí công vô ích nữa." Lúc này, người phụ nữ trang điểm đậm cưởi mỉa đứng dậy: "Giờ tôi là phó chủ tịch của công ty, cùng cấp bậc với cô, cô thấy họ dám ném tôi ra ngoài không?"
Phó chủ tịch?!
Người phụ nữ này thế mà lại là phó chủ tịch của công ty?
Hạ Mộng Dao không nén nổi kinh ngạc, cô cũng mới chỉ một tuần không về công ty, tại sao công ty lại có thêm một phó chủ tịch.
"Cô do ông nội bổ nhiệm?" Hạ Mộng Dao lạnh lùng cất tiếng, ở công ty, chức vụ cấp phó chủ tịch, ngoài chủ tịch hội đồng quản trị là Hạ Vân Thịnh ra thì những người khác căn bản không có quyền bổ nhiệm.
Sắc mặt người phụ nữ trang điểm đậm thay đổi, không thừa nhận, ngược lại còn cứng miệng nói: "Cô quan tâm ai bổ nhiệm làm gì, tóm lại, giờ tôi là phó chủ tịch của công ty, xét địa vị thì tôi không thấp hơn cô bao nhiêu, nên cô cũng đừng có ra vẻ trước mặt bà đây, lấy cái kiểu đối xử với cấp dưới ra ứng phó với tôi."
"Giờ mời cô cút khỏi văn phòng của tôi!" Người phụ nữ trang điểm đậm chỉ ra ngoài cửa, thế mà dám đuổi người thẳng thừng.
Hạ Mộng Dao không nói gì, lấy điện thoại ra, cô muốn tìm Hạ Vân Thịnh hỏi rõ ràng, nếu người phụ nữ này đúng là Hạ Vân Thịnh bổ nhiệm, thì cô cũng không có gì để nói cả.
"Cô định làm gì hả?" Thấy Hạ Mộng Dao lấy điện thoại ra, người phụ nữ trang điểm đậm ngay lập tức hốt hoảng, sải bước đến trước mặt Hạ Mộng Dao, định giơ tay ra cướp điện thoại của Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao lùi về sau một bước, tránh khỏi động tác của người phụ nữ trang điểm đậm.
Cô ta bỗng chốc tức quá hóa giận, giơ tay lên tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao.
"Bốp!"
Tiếng bạt tai giòn tan vang lên, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Mộng Dao thoáng cái xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ chót.
Nhân lúc Hạ Mộng Dao ngẩn người, người phụ nữ trang điểm đậm giật điện thoại của Hạ Mộng Dao, đập mạnh xuống đất.
"Bộp!" một tiếng, điện thoại của Hạ Mộng Dao tanh bành.
"Cái đồ không biết điều! Bà nói cho mày biết, chức phó chủ tịch của bà là anh họ mày bổ nhiệm, mẹ kiếp nếu mày biết điều thì bà còn tôn trọng mày chút, nếu không, bà sẽ khiến mày sau này không thể sống nổi trong công ty!" Người phụ nữ trang điểm đậm hai tay chống nạnh, chửi như tát nước.
Hạ Hạo bổ nhiệm? Anh ta có quyền gì?
Hạ Mộng Dao ôm mặt, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là phẫn nộ.