Hiển nhiên Tô Linh Ngọc cũng biết rõ điều này.
Nên khi thấy Trần Phong rời đi, cô ta mới không kiềm chế được liền bật khóc.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, cô ta đã thích Trần Phong nhưng ngay sau đó Trần Phong lại dùng thực lực nói cho cô biết hai người họ không thể đến với nhau, có lẽ hôm nay chính là lần cuối cùng cô ta và anh gặp nhau trong kiếp này.
Tô Linh Ngọc sao có thể không đau lòng được chứ?
“Bố, chú ấy… sẽ còn trở lại chứ?” Tô Linh Ngọc vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở, hỏi.
Tô Hạo Nhiên mở lời, ông muốn nói tất nhiên Trần Phong sẽ không quay lại nữa nhưng câu nói vừa đến miệng, ông lại chẳng nói được. Ông thật sự không nỡ phá tan ảo tưởng cuối cùng của con gái mình.
Tô Hạo Nhiên không nói, Tô Linh Ngọc tự nhiên cũng hiểu. Một lúc sau, Tô Linh Ngọc như thể vừa đưa ra quyết định quan trọng, cô ta nghiêm túc nói: “Bố à, con muốn đi tìm chú.”
“Không được!” Tô Hạo Nhiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Con gái à, con đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy. Loại đàn ông đó vốn không phải là người mà nhà họ Tô chúng ta có thể chọc vào, con tìm được cậu ta thì sao chứ?”
“Bố, con chưa từng nghĩ sẽ gả cho chú ấy.” Tô Linh Ngọc lắc đầu nói: “Bố à, con chỉ muốn biết rốt cuộc chú ấy là người như thế nào thôi.”
Cô ta quả thật chưa từng nghĩ sẽ gả cho Trần Phong nhưng từ trước đến giờ Trần Phong là người đàn ông đầu tiên khiến cô ta rung động yêu thích đến vậy, cô ta không muốn duyên phận giữa mình và Trần Phong chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi đó.
Cô ta không muốn sự hiểu biết của mình về Trần Phong chỉ giới hạn trong cái tên của Trần Phong.
Cô muốn biết nhiều hơn về chuyện liên quan đến Trần Phong, muốn biết người mình thích là người thế nào.
“Bố, con cảm ơn bố mười tám năm nay đã chăm sóc con để con sống một cuộc sống vô ưu vô lo. Mười tám năm qua mỗi ngày con gái của bố đều rất vui vẻ, hạnh phúc, không biết thế nào là nổi khổ của đời, thế nào là sự đáng sợ của thế gian.”
“Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy chú ấy, con gái chợt muốn đi ra thế giới trải nghiệm đau khổ và hiểm nguy của cuộc đời…” Tô Linh Ngọc bình thản nói, hôm nay quả thật Trần Phong đã mang đến sự khuấy động rất lớn cho cô ta.
Thực lực của Trần Phong chỉ là một mặt của anh, Trần Phong giết Kim Lục An cũng là một mặt khác. Cô ta hiển nhiên có thể nhìn ra Trần Phong đã từng trải qua nhiều chuyện vượt xa người thường, chắc chắn anh đã phải chịu rất nhiều trắc trở không ai biết đến, có lẽ những chuyện anh từng trải qua đó đã đem đến đau khổ cho Trần Phong nhưng nó cũng khiến Trần Phong trưởng thành.
Tô Linh Ngọc vỗn dĩ vẫn không rõ tại sao cô ta lại bị Trần Phong thu hút từ ánh mắt đầu tiên, mà trái lại cô ta không hề có bất kỳ cảm giác nào với các sư huynh sớm chiều bên nhau mười mấy năm.
Câu trả lời này, ban đầu Tô Linh Ngọc không hiểu lắm.
Nhưng khoảnh khắc Trần Phong bộc phát sát khí cuồn cuộn thì Tô Linh Ngọc đã hiểu.
Đó là khí chất!
Trần Phong có một loại khí chất riêng biệt!
Loại khí chất này được hình thành từ những chuyện anh đã trải qua trong quá khứ, cũng được lắng đọng từ những nổi đau của anh.
Người bình thường không thể nào có được loại khí chất như vậy!
Cô ta chưa bao giờ thấy được khí chất như của Trần Phong ở mấy người Triệu Đông, Lục Viễn.
Chỉ vì mấy người Triệu Đông, Lục Viễn cũng giống cô ta, nửa đời trước họ chỉ là những đóa hoa được chăm sóc trong nhà kính.
Việc nghiêm trọng nhất họ từng làm đó là đánh nhau.
Giết người ư? Ngay cả nghĩ họ cũng chưa từng nghĩ, cũng chẳng dám nghĩ đến điều này.
Không có gì ngạc nhiên khi bọn họ sẽ sống cuộc sống yên bình, giản đơn như vậy cả một đời.
Tô Linh Ngọc cũng vậy, luyện võ sau đó gả cho người ta, lấy chồng sinh con, cứ thế sống một cuộc sống bình thường như bao người.
Cho đến khi chết đi, cô ta có thể mới nhớ đến ước mơ năm mười tám tuổi đó là trở thành một nữ anh hùng thoát thân khỏi đao kiếm, giết người trong cõi trần.
Nhưng lúc đó có nhớ lại thì thế nào nữa?
Tô Linh Ngọc rất vui mừng vì cô ta có thể gặp được Trần Phong vào năm bản thân mười tám tuổi này.
Không có Trần Phong, có lẽ cô ta mãi mãi sẽ chẳng có can đảm để nói những lời này với Tô Hạo Nhiên, cũng sẽ không nghĩ đến cuộc đời mà mình luôn mong muốn.
“Nếu đã như vậy… thì con cứ đi đi.” Tô Hạo Nhiên thở dài, con gái lớn không thể giữ được nữa, Tô Linh Ngọc đã kiên quyết như vậy rồi, giờ ông có thuyết phục cô ta cũng vô dụng.
“Con cảm ơn bố.” Tô Linh Ngọc vui mừng ra mặt, cảm kích bố mình từ tận đáy lòng nói. Có sự ủng hộ của Tô Hạo Nhiên, cô ta không còn gì phải lo lắng nữa.
Dù không tìm được Trần Phong thì cô ta cũng không còn gì phải tiếc nuối.
Tô Hạo Nhiên lắc đầu không nói gì, thật ra ông hoàn toàn không hi vọng Tô Linh Ngọc tìm được Trần Phong.
Vì ông biết rõ Tô Linh Ngọc và Trần Phong không thể nào đến được với nhau.
Tìm được rồi, cũng chỉ làm cô ta thêm thất vọng mà thôi.
Trần Phong không hề hay biết ngay sau khi anh rời đi không bao lâu, Tô Linh Ngọc cũng đã thu dọn xong hành lý rời khỏi võ đường Hạo Nhiên, bắt đầu đi tìm hình bóng anh trong biển người mênh mông.
Trần Phong lúc này đang nói về chuyện của bố mẹ Từ Phi Dung với Kiều Tiêu Nguyệt.
“Ý của chị là nhà họ Triệu chủ động thả người ra rồi sao?” Trần Phong nhíu mày, bố mẹ Từ Phi Dung bị giam ở Kim Lăng một thời gian dài, mặc dù họ bị người cung cấp hàng hãm hại, nhưng vì người bị đầu độc chết là thông gia của nhà họ Triệu nên nhà họ Triệu cứ bám lấy chuyện này không buông, Tăng Dương Ngôn muốn khiến bố mẹ Từ Phi Dung đền mạng.
Dù Kiều Tiêu Nguyệt đến nhà họ Triệu để giảng hòa, nhưng thái độ của nhà họ Triệu vẫn rất cứng rắn.
Kế hoạch ban đầu của Trần Phong là khi mọi chuyện của anh xong xuôi, anh sẽ đích thân đến nói chuyện với nhà họ Triệu để xem nhà họ Triệu có nể mặt anh mà buông tha cho bố mẹ Từ Phi Dung hay không.
Nhưng anh không ngờ hôm nay Kiều Tiêu Nguyệt lại nói bên nhà họ Triệu đã thả người ra rồi.
Tin tức này khá đột ngột.
“Đúng vậy, cậu Trần.” Kiều Tiêu Nguyệt gật đầu, như thấy được vẻ nghi hoặc của Trần Phong, cô ấy lại nói: “Cậu Trần, thật ra lần này nhà họ Triệu thả người ra cũng là chuyện bình thường.”
“Hả? Sao lại là chuyện bình thường?” Trần Phong nhướn mày.
Kiều Tiêu Nguyệt cười gượng nói: “Cậu Trần, chuyện mấy ngày nay cậu ở Kim Lăng đã không còn là bí mật gì trong giới thượng lưu Kim Lăng nữa rồi.”
Thật ra Kiều Tiêu Nguyệt vẫn chưa nói hết, chuyện mấy ngày nay Trần Phong ở Kim Lăng không chỉ không còn là bí mật, mà chuyện này hầu như ai cũng biết.
Rất nhiều người biết mấy ngày nay một người hung ác họ Trần đã đến Kim Lăng.
Ngày đầu tiên đến Kim Lăng, đại thiếu gia Bạch Quảng Nghĩa tiếng tăm lừng lẫy và thái tử Dương Thanh bị người hung tàn họ Trần này dùng một đao cắt đứt một cánh tay.
Sau chuyện đó, nhà họ Bạch không những không dám báo thù, mà cả gia đình còn chuyển đến nước Mễ.
Thái tử Dương Thái cũng không dám hó hé gì mà ngoan ngoãn tặng cổ phần ở quốc tế Cửu Long cho người khác làm quà đền tội.
Điều này khiến không ít người hết sức kinh ngạc, rốt cuộc người họ Trần này có lai lịch thế nào? Sao ngay cả Dương Thái cũng phải kiêng nể.
Lúc nhiều người đoán ra danh tính của người họ Trần kia thì anh lại gây ra chuyện lớn.
Vẫn là ở trang viên quốc tế Cửu Long nhưng lần này không phải đứt tay, cũng không phải đứt chân mà là có người mất mạng!
Người họ Trần này trực tiếp giết chết hai anh em Đỗ Tử Đằng và Đỗ Tử Duyệt khiến Đỗ Khang Lăng không có đời sau nối dõi!
Theo lý mà nói, mối hận giết con này, nhà họ Đỗ dù thế nào cũng phải đòi bằng được một lời giải thích hợp lý.