Long Tế

Chương 137: Tình hình Thương Châu




"Anh Lương, Trần Phong kia rốt cuộc có thân phận gì thế?" Lý Tuyết ngượng ngùng hỏi, nếu giờ còn ai tin Trần Phong là một người giao hàng thì đúng là đầu toàn c*t, người khiến thái tử Dương Thái lễ phép gọi một tiếng cậu Trần thì sao có thể là một người giao hàng được?

"Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?" Giọng Từ Đông Lương khó chịu, giờ trong lòng anh ta cũng bất an, dù gì lúc trước anh ta cũng đã đắc tội với Trần Phong, nếu Trần Phong muốn tính sổ với anh ta thì anh ta có mười cái mạng cũng không đủ để chết. Còn về thân phận của Trần Phong, anh ta cũng đoán được đại khái, ít nhất cũng là cổ đông của Quốc tế Cửu Long, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất, nếu không Dương Thái cũng sẽ không có thái độ như vậy với Trần Phong.

"Anh Lương, cậu Trần sẽ không gây phiền phức cho chúng ta chứ?" Lý Tuyết thỏ thẻ hỏi, giờ cô ta không dám gọi thẳng tên của Trần Phong nữa.

Từ Đông Lương cười khẩy một tiếng: "Giờ biết sợ rồi, lúc đầu làm cái gì hả? Lúc đó cô là người mỉa mai cậu Trần hăng nhất, cậu Trần dù có muốn gây sự thì cũng sẽ tìm cô đầu tiên!"

"Anh Lương, cậu đừng dọa mình, cậu Trần không nhỏ nhen thế đâu nhỉ?" Nghe Từ Đông Lương nói thế, Lý Tuyết sắp khóc luôn rồi, lúc ở Biệt thự Hoa Kỳ, cô ta khiêu khích Trần Phong bằng nhiều cách, còn mắng Hạ Mộng Dao mặt dày, kết quả là bị Trần Phong tát cho một cái.

Quan trọng là sau khi ra khỏi Biệt thự Hoa Kỳ, cô ta cũng không nhớ đời, thế mà trên đường tới đây còn mỉa mai Trần Phong không kiếm nổi một triệu, không làm được thẻ hội viên của Quốc tế Cửu Long, giờ nghĩ lại hành động ngu ngốc của mình lúc đó, mặt Lý Tuyết bỏng rát.

Dám ở trước mặt cổ đông của Quốc tế Cửu Long, nói người ta không kiếm nổi một triệu, còn chê người ta không làm được thẻ hội viên của Quốc tế Cửu Long, đầu có bị cửa kẹp cũng không ngu đến mức thế.

Từ Đông Lương lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa, thực tế, mấy người bọn họ giờ đều như cá nằm trên thớt, chỉ có thể cầu nguyện Trần Phong không nhớ đến bọn họ, nếu không thì chẳng ai trong bọn họ thoát được.

Sau khi đưa Hạ Mộng Dao đến bệnh viện, Trần Phong bèn gọi điện cho Lưu Uyển Mai, bảo Lưu Uyển Mai từ Thương Châu đến đây.

Mặc dù trông vết thương của Hạ Mộng Dao không nặng, nhưng Trần Phong vẫn phải cẩn thận, Lưu Uyển Mai dù gì cũng là học trò cuối cùng của bác sĩ Đông y Tôn Tây Từ, người có y thuật vượt qua bà ấy, cả tỉnh Kiềm Nam đếm không quá ba đầu ngón tay.

Ba tiếng sau, Lưu Uyển Mai đến bệnh viện, bắt đầu kiểm tra vết thương cho Hạ Mộng Dao.

Trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao tái nhợt, vô cùng tiều tụy, nhìn vào khiến Trần Phong đau lòng.

Sau khi giải quyết xong việc của Kim Lục An, phải đưa Hạ Mộng Dao về Thương Châu ngay lập tức, Trần Phong nghĩ bụng, anh phát hiện, Kim Lăng với Hạ Mộng Dao mà nói là vùng đất xui xẻo, Hạ Mộng Dao đến Kim Lăng có mấy ngày ngắn ngủi, mà đã hai lần suýt chết.

Trần Phong chưa bao giờ tin vào số mệnh, phong thủy, nhưng vì Hạ Mộng Dao, anh bằng lòng tin một lần.

"Thiếu chủ, phu nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ sợ hãi quá độ, mấy hôm tới thiếu chủ ở bên phu nhân nhiều chút là được." Lưu Uyển Mai lễ phép nói.

"Thế thì tốt." Trần Phong gật đầu, lại nói: "Tình hình bên Thương Châu gần đây thế nào? Bọn Hàn Long có an phận không?"

"Thiếu chủ, tình hình Thương Châu rất ổn định, biểu hiện của Hàn Long vẫn luôn rất quy củ, không hề có gì quá mức, nhưng nhà họ Hạ..." Lưu Uyển Mai ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Không sao, cô Mai, cô cứ nói thẳng là được!" Trần Phong cau mày.

"Thiếu chủ, bố con Hạ Khải Siêu thấy phu nhân rời khỏi Thương Châu, bèn bắt đầu tự ý nhúng tay vào dự án núi Ngọc Tuyền, đã khoán cho một số công ty bất động sản địa phương mấy công trình trọng điểm trong dự án núi Ngọc Tuyền với giá năm triệu một cái, những công ty bất động sản này, đa phần đều không có giấy phép xây dựng, những công trình xây dựng ngày trước đều là công trình bị rút lõi."

Trần Phong cười khẩy, quả nhiên, bố con Hạ Khải Siêu và Hạ Hạo đúng là bản tính khó dời, anh và Hạ Mộng Dao vừa mới rời khỏi Thương Châu mấy ngày, hai bố con này đã không ngồi yên được, bắt đầu trục lợi bằng dự án núi Ngọc Tuyền.

Bình thường, nếu muốn thầu mấy công trình trọng điểm của dự án núi Ngọc Tuyền, mỗi công trình ít nhất cũng phải mười triệu, thậm chí hai mươi triệu cũng không quá, nhưng bố con Hạ Khải Siêu lại bán tháo với giá năm triệu, có thể thấy, bọn họ rất vội, vì một khi Hạ Mộng Dao về rồi thì chắc chắn sẽ không để họ khoán những công trình đó.

Hơn nữa lại còn là bán tháo cho một số công ty không có giấy phép xây dựng, nghĩ thôi cũng biết núi Ngọc Tuyền sẽ bị phá hoại thành thế nào.

"Phía Lâm Tông Vĩ vì không nhận được chỉ thị rõ ràng của thiếu chủ nên cũng không ngăn cản bố con Hạ Khải Siêu."

Trần Phong gật đầu, Lâm Tông Vĩ dù gì cũng là người nhà họ Trần, không phải người của anh, đương nhiên không thể dốc hết sức vào việc thế này. Nhưng trong lòng Trần Phong hiểu rõ, chỉ dựa vào bố con Hạ Khải Siêu thì không có cái gan đó, đằng sau đó ắt hẳn có sự ngầm cho phép của Hạ Vân Thịnh.

Xem ra con cáo già Hạ Vân Thịnh này cũng không an phận, muốn mượn chuyện này, thử giới hạn của mình, Trần Phong không nhịn được mà cười khẩy, cũng tốt, đợi tôi về Thương Châu, sẽ cho ông biết giới hạn của tôi ở đâu!

Lưu Uyển Mai rời đi không lâu thì Hạ Mộng Dao tỉnh.

Thấy Trần Phong ở cạnh giường dịu dàng nhìn mình, mũi Hạ Mộng Dao cay cay, nước mắt bên khóe mi tuôn trào: "Hu hu, Trần Phong, em tưởng không còn được gặp anh nữa..."

Chỉ có trải qua việc sinh tử, bạn mới có thể hiểu, ai là người quan trọng với bạn nhất trên đời.

Khoảnh khắc sói đen lao vào mình, bóng dáng hiện lên trong đầu Hạ Mộng Dao không phải Lâm Lan, cũng không phải Hạ Vệ Quốc, mà là Trần Phong.

Cô ấy có thể bình tĩnh đối diện với cái chết, nhưng cô ấy không thể nhìn thẳng vào việc đánh mất Trần Phong.

"Không sao, qua cả rồi." Trần Phong nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Mộng Dao, vỗ vai Hạ Mộng Dao, dịu giọng nói.

Đúng lúc này, Từ Phi Dung cũng vội vàng đến, thấy Hạ Mộng Dao không sao, cô ấy mới thở phào.

"Trần Phong, anh chăm sóc Mộng Dao kiểu gì thế hả?" Từ Phi Dung chất vấn dồn dập, đến Kim Lăng mấy ngày ngắn ngủi, Hạ Mộng Dao đầu tiên là bị Nghiêm Xuân Mai tát cho mấy cái, hôm nay lại bị ném vào động sói đen, suýt thì bị nuốt vào bụng sói, Từ Phi Dung không thể không tức giận, hảo cảm khó khăn lắm Từ Phi Dung mới có được với Trần Phong, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã mất sạch.

"Là lỗi của tôi, tôi quá sơ suất." Trần Phong bình tĩnh thừa nhận, Trần Phong không để bụng thái độ của Từ Phi Dung, thậm chí anh còn vui thay cho Hạ Mộng Dao, vì Từ Phi Dung không phải chị em cây khế như Vương Giai Manh, cô ấy quan tâm Hạ Mộng Dao từ tận đáy lòng.

"Phi Dung, không phải lỗi của Trần Phong..." Hạ Mộng Dao cười gượng nói, cô ấy thực sự không trách Trần Phong, vì người gặp được mấy hôm nay đều là những kẻ kì cục tâm lí biến thái, một Nghiêm Xuân Mai, một Đỗ Tử Duyệt, những người phụ nữ ác độc này có lẽ rất nhiều người bình thường cả đời cũng không gặp được, nhưng chỉ trong mấy ngay ngắn ngủi lại cho cô gặp được hết.

"Không phải lỗi của anh ta cái gì? Anh ta là chồng cậu, người đàn ông của cậu, anh ta bảo vệ cậu chẳng phải là việc hiển nhiên ư?" Từ Phi Dung hơi bất mãn nói, nhưng trong lòng cô ấy cũng hiểu, hai việc này đúng là không liên quan nhiều đến Trần Phong, mặc dù Trần Phong không bảo vệ Hạ Mộng Dao tốt, nhưng với những người làm hại Hạ Mộng Dao, Trần Phong không tha cho ai cả.