Long Tế

Chương 115: Cậu Trần thanh toán




Được nhân viên dẫn đường, mấy người Từ Đông Lương vào phòng riêng trước, mấy phút sau Tôn Lượng và những người khác cũng theo vào.

Vừa vào cửa, Tôn Lượng đã nhìn thấy Hạ Mộng Dao ngồi bên cạnh Trần Phong thì rất kinh ngạc, chẳng phải thằng nhóc này bắt xe tới à? Sao còn nhanh hơn mình thế?

Tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng Tôn Lượng cũng không hỏi gì thêm.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Hạ Mộng Dao đương nhiên ngồi bên cạnh Trần Phong, mà Từ Đông Lương cũng không kiêng kị gì ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộng Dao, giữa anh ta và Trần Phong tràn ngập mùi thuốc súng.

Vương Giai Manh cũng ngồi sát xuống bên cạnh Từ Đông Lương, chốc chốc lại vờ vô tình cọ đôi ngực đầy đặn của mình vào cánh tay của Từ Đông Lương, cố ý hấp dẫn Từ Đông Lương.

Tất cả mọi người chia làm bốn bàn, bàn của Trần Phong thì ngoại trừ anh và Hạ Mộng Dao, những người khác đều có quan hệ khá tốt với Từ Đông Lương. Hai tên đàn em của Từ Đông Lương là Tôn Lượng với thanh niên mắt tam giác Vương Siêu cũng ngồi bàn này.

"Phục vụ, mang vài chai Lafite lên trước đi." Từ Đông Lương thản nhiên dặn dò.

"Ngoài ra, mọi người muốn ăn gì thì tự mình gọi, đừng tiết kiệm tiền cho mình nhé. Mình đã nói rồi, tối nay mình mời." Từ Đông Lương lại cười rồi nhìn tất cả mọi người một lượt nói.

"Anh Lương, thế mình không khách sáo đâu nhé."

"Đã nghe danh thức ăn ở đây tuyệt nhất Kim Lăng, trước đây không có tiền ăn, hôm nay nhờ phúc của anh Lương mà được ăn mặn rồi, ha ha."

"Mộng Dao, mình thường tới đây ăn, thịt bò Kobe ở đây rất ngon, mình gọi cho cậu một suất nhé." Từ Đông Lương cầm thực đơn, ân cần hỏi.

Hạ Mộng Dao hơi nhíu đôi mày lá liễu, vừa định từ chối thì Trần Phong đã lên tiếng trước: "Không cần đâu, Mộng Dao không thích ăn thịt bò, cô ấy thích cá hơn, gọi món cá chua Tây Hồ đi."

Từ Đông Lương khá buồn bực: "Tôi đang gọi món cho Mộng Dao, liên quan gì đến anh?"

Trần Phong cười rồi nói: "Mộng Dao là vợ tôi, anh nói tôi có liên quan gì? Không tin thì anh hỏi đi, Mộng Dao cô ấy thích ăn món nào?"

"Gọi cá chua Tây Hồ đi, em rất thích ăn cá." Hạ Mộng Dao cười ngọt ngào.

Sắc mặt Từ Đông Lương càng khó coi, chẳng phải nghe nói là sau khi kết hôn Hạ Mộng Dao sống không hạnh phúc à? Hơn nữa còn ngoại tình làm kẻ thứ ba, sao bây giờ cô ấy còn đứng về phía Trần Phong?

Lẽ nào cô ấy không biết bây giờ tài sản của mình đã vượt trăm triệu rồi!

"Này, sao anh không phân biệt được rõ chính phụ gì cả thế? Hôm nay anh Lương mời chứ không phải anh. Anh ra vẻ gì ở đây chứ?" Lý Tuyết không chịu được nữa, đặt mạnh chiếc ly trên tay xuống rồi bắt đầu quở mắng Trần Phong.

"Tôi có bảo anh ta mời tôi à?" Trần Phong hờ hững nói, ý rất rõ ràng là ông đây tự trả tiền, chẳng cần thằng nào mời.

"Đừng có được nể mặt mà không biết điều! Anh Lương mời cơm là nể mặt anh, nếu không thằng giao hàng nghèo mạt rệp như anh thì có thể tới đây ăn cơm à?" Tôn Lượng đập bàn, lạnh lùng nhìn Trần Phong rồi nói.

"Đúng thế, món ăn nào ở đây cũng từ một, hai nghìn trở lên, khác hẳn mấy quán lề đường anh hay gặp tám, mười đồng một món. Nếu anh Lương không mời thì anh đừng hòng bước được vào cửa chứ đừng nói đến ăn cơm." Lý Tuyết cũng lạnh lùng nói.

"Tôi ăn không nổi cơm ở đây? Con mắt nào của cô thấy tôi không ăn nổi cơm ở đây?" Trần Phong cười khẩy nhìn Lý Tuyết và Tôn Lượng một cái. Nếu anh muốn, đừng nói là ăn cơm ở đây, cho dù mua luôn cả cái Biệt thự Hoa Kỳ này cũng chỉ là chuyện nhỏ!

"Dào ôi, còn cứng miệng, đừng tưởng tôi không biết anh thế nào, anh chỉ là một thằng giao hàng quèn, lương cùng lắm là sáu, bảy nghìn, nhưng anh có biết ăn ở đây một bữa tốn bao nhiêu không? Muốn ăn ngon chút phải đến cả chục nghìn đấy!"

"Nếu anh nói mình đủ tiền ăn, vậy được rồi, có giỏi thì học theo anh Lương đi, thanh toán bữa này của mọi người luôn chứ đừng chỉ trả phần của mình anh, ai biết có phải anh lấy mấy tháng lương của mình ra để vờ vịt hay không." Vẻ mặt Lý Tuyết đầy mỉa mai. Cơm chỗ này tuy đắt nhưng nếu chỉ mình Trần Phong, anh ta thắt lưng buộc bụng vẫn có thể lấy một, hai tháng lương ra để ra vẻ. Nhưng nếu mời tất cả mọi người thì không phải chuyện một, hai tháng lương có thể giải quyết được, ít nhất cũng phải bốn, năm trăm nghìn tệ, lương của năm, sáu năm!

"Nếu tôi thanh toán hết thật, thì cô sẽ thế nào?" Trần Phong hờ hững hỏi.

"Nếu anh thanh toán hết cho tất cả chúng tôi thật thì tôi sẽ quỳ trước mặt anh gọi anh là bố." Lý Tuyết buột miệng nói. Cô ta không tin Trần Phong có thể bỏ ra nhiều tiền như thế!

"Chắc không?" Trần Phong cười giả lả.

"Đương nhiên là chắc!" Lý Tuyết cất cao giọng. Trần Phong ăn mặc áo quần thế nào cô ta thấy hết, nhiều nhất cũng tầm ba trăm đồng, người thế này có đủ mấy trăm nghìn để mời người khác ăn cơm à? Đùa gì thế?

"Được, hi vọng cô nhớ kĩ lời mình nói, chút nữa mọi người ăn xong để tôi trả." Trần Phong thản nhiên nói.

Lý Tuyết ngây người, thằng vô dụng này lại làm thật à? Anh ta sẽ không lấy mấy trăm nghìn ra để ra vẻ thật đấy chứ.

"Anh không đùa đấy chứ, chúng tôi nhiều người thế này ít nhất cũng phải tốn bốn, năm trăm nghìn đấy, anh trả nổi không?" Lý Tuyết ngờ vực hỏi. Cô ta cảm thấy bây giờ Trần Phong vì sĩ diện hão nên mới nói như vậy, đến lúc thanh toán thật thì anh ta chắc chắn sẽ tìm cớ chuồn mất.

"Lúc mấy người ăn xong thì sẽ biết tôi có trả nổi hay không thôi." Trần Phong vẫn bình tĩnh như thường.

"Nếu đang ăn, anh chuồn mất thì sao?" Lý Tuyết vẫn không tin Trần Phong sẽ thật sự thanh toán.

Trần Phong lắc đầu cười nói: "Vợ tôi còn ở đây mà, tôi chuồn đi đâu được."

Lần này thì đến lượt Lý Tuyết thấy bồn chồn, cô ta cảm thấy dường như Trần Phong đủ sức trả thật. Sau đó Lý Tuyết lại nhớ tới cảnh tượng Trần Phong ngồi trên chiếc Ferrari màu hồng lúc trước. Thằng vô dụng này, sẽ không có nhiều tiền thế thật chứ?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Lý Tuyết biết, lúc này mình không được hèn, lỡ đâu Trần Phong đang cố gắng ra vẻ mà cô ta lại hèn nhát thì bỏ lỡ mất cơ hội vả mặt Trần Phong rồi.

"Được, một lời đã định, nếu anh thanh toán cho tất cả mọi người thì tôi sẽ quỳ xuống gọi anh một tiếng bố." Lý Tuyết nói dứt khoát. Cho dù Trần Phong không vờ vịt ra vẻ mà thanh toán thật thì cô ta cũng chỉ cần quỳ xuống gọi Trần Phong một tiếng bố, còn Trần Phong phải bỏ ra cái giá mấy trăm nghìn. Nhìn điều kiện của Trần Phong thì tuyệt đối không liên quan gì đến hai chữ "giàu có", có lẽ mấy trăm nghìn đã là toàn bộ tiền tiết kiệm của anh ta. Lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra để mời cơm, cho dù ra vẻ thành công thì đã sao, về đến nhà trong lòng Trần Phong chắc chắn sẽ rỉ máu.

"Được, thế cô chuẩn bị quỳ xuống gọi tôi là bố đi." Trần Phong thờ ơ cười nói. Nhìn vẻ mặt của Lý Tuyết thì rất rõ ràng cô ta nghĩ mấy trăm nghìn đối với mình rất to, nhưng điều cô ta không biết đó là trong thẻ của mình có cả tỉ. Chỉ lãi của một tỉ này thôi thì một tháng cũng đã mấy trăm nghìn rồi.

Từ đầu đến cuối Hạ Mộng Dao không nói câu nào. Cô không hề biết rốt cuộc Trần Phong có bao nhiêu tiền, nhưng tuyệt đối không chỉ vài trăm nghìn, Lý Tuyết tưởng là có thể khiến Trần Phong bẽ mặt vì tiền bạc thì cô ta thật sự quá ngây thơ.

"Được, vậy chi phí tối nay của tất cả mọi người đều do cậu Trần thanh toán." Từ Đông Lương cười nói. Anh ta không ngại Trần Phong cướp hào quang của anh ta. Nghèo vẫn hoàn nghèo, nếu Trần Phong tưởng rằng thanh toán một lần có thể thoát khỏi thân phận nghè hèn thì chỉ có thể nói rằng anh ta nghĩ thế giới này quá đơn giản.