Long Phượng Tình Trường

Chương 94: Mối hận một đời




Lại to gan đẩy lần nữa, hắn mới mơ mơ hồ hồ nói: “Đồng Sa tiểu tử ngốc đó nảy ra ý định mới, đại khái là muốn tặng bảo vật cho nàng.” Lại nở nụ cười tự giễu: “Ta đâu ngờ nàng suýt chút nữa vì chuyện này mà giết ta.”

… ….Đồng Sa, đây là muốn dọa chết ta mà?

Trong ấn tượng của ta, Đồng Sa từ khi nào lại có quan hệ tốt với ta? Chung quy cũng chỉ là trêu chọc bổn tiên làm vui. Chưa từng nghĩ đến trò đùa tinh quái nho nhỏ này lại dẫn đến chiến tranh, thiếu chút nữa thì vì vậy mà mất đi ca ca yêu thương nhất của hắn.

Bổn tiên thầm kêu may mắn, lại tức giận nói: “Đồng Sa Điện hạ hành sự không phân nặng nhẹ, trêu chọc người khác cũng dùng phương pháp độc địa như vậy.”

Nói chung, hắn vẫn có lòng che chở cho đệ đệ nhỏ tuổi này, miễn cưỡng thay hắn biện bạch một câu: “Chẳng qua là trân châu từ đôi mắt của Giao vương, lúc sinh tiền hắn tội không thể tha, chết rồi được Đồng Sa chế tạo Tuyền Khách Châu, cũng coi như chẳng phải chuyện to tát gì.”

Con rồng này…Bổn tiên phi lên một cước, thật sự muốn đem hắn đá xuống biển.

Rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng lại khăng khăng không chịu nói thật với ta.

Vừa nãy thấy bổn tiên hãy còn nhiệt tình, lúc này lại như thể chỉ ước sao cho bổn tiên nhanh nhanh rời đi. Ta thấy hắn mặt xanh môi tím, bị lạnh đến đông cứng, ta lấy Tị Thủy Châu trong ngực đưa qua cho hắn: “Ngươi hiện giờ đã mất hết pháp thuật, viên Tị Thủy Châu này mang theo bên người sẽ giảm bớt được việc ngày ngày đều ướt nhẹp, lạnh đến run người.”

Hắn bỗng dưng ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn ta chằm chằm: “Tiểu ngốc điểu đang thương hại ta? — Bổn điện không cần thương hại. Nếu như nàng đến thăm bạn cũ, Bổn điện rất hoan nghênh, còn nếu như đến để ban phát bố thí thì thu lại đi.”

Trong tay ta cầm Tị Thủy Châu, lấy lại cũng không được mà đặt xuống cũng không xong, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Nhớ tới trước đây ta ở trên Thiên đình được ngươi quan tâm rất nhiều, Tị Thủy Châu này là để đáp lại ơn nghĩa của ngươi khi đó.”

Hắn “phì” cười một tiếng, đôi mắt như đao, chiếu về phía ta: “Bổn điện mới không có lòng tốt như vậy! Ta thật sự không tin nàng không hiểu lúc đầu Bổn điện đưa nàng đến Thiên đình là vì nguyên do gì?”

Ta nhất thời lúng túng, vốn dĩ miệng mồm lanh lẹ nhưng hôm nay lại cứ ngắc ngứ không thôi: “Ta…Ta đương nhiên biết, Điện hạ bắt tiểu tiên lên Thiên đình, chẳng qua là vì biết được thân phận của ta, muốn dùng ta làm quân cờ, kìm hãm Tu La Vương phụ thân mà thôi.”

Hắn chỉ vào ta nở nụ cười trào phúng: “Tiểu ngốc điểu, thì ra nàng cũng không ngốc nhỉ, nếu đã biết ta chẳng phải tốt bụng gì, hiện giờ thấy ta sa cơ rồi, cũng không cần phải đồng tình, muốn cười thì cười đi?”

Ta sững sờ một chút, cuối cùng hiểu được khúc mắc khó giải trong lòng hắn, âm thầm thở dài một tiếng, đem Tị Thủy Châu đặt trên mỏm đá, miễn cưỡng cười nói: “Chẳng qua vì ta đã đâm ngươi một kiếm, muốn xem thử ngươi còn sống hay đã chết, hiện giờ thấy ngươi còn sống sờ sờ ở đây, đích thực có chút hận bản thân học nghệ không tinh!”

Ban đầu hắn thấy ta thần tình kích động, đại khái là vì ở nơi biển cả cô độc quạnh quẽ, bỗng dưng gặp được người quen, đương nhiên sẽ có chút nhiệt tình thái quá. Đợi đến khi tỉnh táo thì mới có thời gian đánh giá lại hoàn cảnh bi đát của bản thân, với sự kiêu ngạo của hắn, từ nhỏ đã được chúng tiên tâng bốc lên tận mây xanh, đột nhiên sa cơ thất thế, phản ứng này âu cũng là bình thường.

Có lẽ nghe ra được trong lời ta nói không có chút ý thương hại nào, hắn mới thu hồi dáng vẻ biếng nhác, ngồi thẳng dậy, ra vẻ như muốn chỉnh sửa vạt áo: “Nếu đã như vậy, chi bằng nhân lúc nơi này không có người, nàng lại đâm ta một kiếm đi.”

… …Con rồng này, chợt vui chợt giận, chợt nóng chợt lạnh, lẽ nào là bị nước biển đông lạnh đến hư đầu óc luôn rồi?

Năm đó lúc ở Thiên đình, ta thật sự có suy nghĩ đánh cho hắn mình mẩy sưng múp, nhưng hiện thời kẻ này đã sa cơ, mặc dù tiên đức của bổn tiên trước tới giờ không tốt cho lắm, nhưng cũng không nên lại tiến lên tặng thêm cho hai đạp.

Trên không trung bỗng nhiên sấm nổ ùng ùng, một giọng nói từ xa xa truyền tới: “Cô nương, thời gian thăm hỏi đã hết, nhanh nhanh quay về.”

Dường như hắn bị tiếng sấm dọa sợ, đôi vai cụp xuống, nét mặt cứng ngắc, nhếch cằm, thấy ta đứng dậy muốn rời đi, cuối cùng mở miệng thấp giọng kêu lên một tiếng: “Tiểu ngốc điểu…” Có lẽ là ta hoa mắt, thế nhưng lại thấy mắt hắn ánh lên vẻ bi ai quyến luyến.

Ta cũng thấp giọng đáp trả một tiếng, không thể tưởng tượng được Thiên giới Thái tử cao quý thanh tao trước đây hiện giờ lại bị quản thúc nơi một mỏm đá, rồng sa bãi cạn, hổ lạc đồng bằng.

Có điều chỉ trong chốc lát, hắn đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, liếc mắt hướng phía ta nở nụ cười: “Tiểu ngốc điểu tuổi cũng không còn nhỏ, hiện giờ lại là công chúa cao quý của tộc Tu La, e rằng không bao lâu nữa sẽ phải tuyển phò mã rồi a?”

Ta chỉ cảm thấy nụ cười của hắn gượng gạo, nhất thời khẩn trương, thật sự thì cũng chẳng có gì phải giấu giếm bịa đặt, vì vậy đáp trả hắn bằng một nụ cười khổ: “Điện hạ có điều không biết, phụ thân đã sắp xếp một buổi tỷ võ chiêu tế…Thanh Loan không còn đường lui, cũng biến thành một nam tử báo danh tham gia.”

Hắn nhất thời cười đến ngã người ra sau: “Vạn nhất đến lúc đó nàng đứng đầu, lẽ nào sẽ tự cưới mình?” Nụ cười tựa như phù dung sớm nở tối tàn, bỗng nhiên tàn lụi: “Bổn điện hiểu rồi, nàng lo sợ người trong lòng thua cuộc, đến lúc đó sẽ trợ giúp, quả thực là nàng suy nghĩ rất chu đáo.” Câu sau còn mang theo chút hàn ý.

Ta sớm đã quen với tính khí lúc nóng lúc lạnh này của hắn, phản bác lại: “Hôn nhân đại sự can hệ đến cả cuộc đời, đương nhiên đôi bên cần phải lưỡng tình tương duyệt, nắm tay nhau đến bạc đầu, Thanh Loan nào có được dũng khí như Điện hạ, đến lúc thành thân thì hối hôn…”Chẳng qua nhất thời lỡ miệng, thật sự là hận không thể nuốt ngược trở lại, chỉ trông mong nhìn vào những con sóng lớn ngoài kia sẽ lấn át được lời của ta.

Nhưng cuối cùng thì ta đành phải cam chịu. Hắn cách ta rất gần, không nghe thấy thì cơ hồ là chuyện không thể. Hắn khe khẽ mỉm cười, suốt mấy trăm năm quen biết, hiếm hoi mới đồng ý với ta một lần: “Phu thê uyên lữ, lý ra nên đồng tâm đồng đức, lưỡng tình tương duyệt, không liên quan gì đến dung mạo gia thế dòng dõi, trước đây đến cuối cùng ta cũng chưa từng thông suốt điểm này.” Trong mắt lờ mờ ẩn chứa nét buồn thương. Trầm mặc một lúc, từ xa lại truyền đến giọng nói thúc giục của phán quan, hắn cuối cùng mới hỏi: “Trước đây ta tùy tiện đính hôn, lại tùy tiện hủy hôn, biểu tỷ nàng mặc dù tính tình không tốt, nhưng chung quy vẫn là ta khiến nàng ở Tiên giới bị mất mặt…Mặc dù ta không có ý định kết thành phu thê với nàng ấy, nhưng hiện giờ muốn chuộc lỗi cũng không thể được. Không biết nàng ấy hiện giờ có ổn không?”

Ta chưa từng trông thấy dáng vẻ hắn nhẹ giọng mềm mỏng thế này, trong lòng muốn nói với hắn: Biểu tỷ Đan Chu từ khi bị thoái hôn, hiện giờ tính tình thay đổi rất nhiều, đánh chết hơn vạn điểu tộc vô tội. Nhưng hướng mắt nhìn, chung quanh mênh mông hoang vắng, duy chỉ có tiếng sóng biển ì ầm, ngoại trừ hắn ra thì không còn vật sống nào khác, trong lòng rầu rĩ, không đành lòng nói ra sự thật, chỉ an ủi hắn: “Biểu tỷ Đan Chu trước giờ được dì nâng niu trong tay, khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Lại nói…Lại nói ngày trước hai người cho dù có thành thân, ngươi đã bị phạt xuống A Tì Đại thành, dựa vào tính tình của biểu tỷ Đan Chu, nhất định sẽ không thể nào cùng ngươi đồng cam cộng khổ, vẫn là chưa từng thành thân mới tốt. Chưa từng thành thân mới tốt.”

Hắn vốn mẫn tuệ, lẽ nào nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ta, rất nhanh cũng không nhắc tới Đan Chu nữa.

Ta cáo từ hắn, nhún chân bay lên không, bỗng hắn đột ngột kêu: “Tiểu ngốc điểu, năm đó trên Thiên đình, ta đối với nàng…Nàng đối với ta có từng có ý ?”

Cho dù bổn tiên ngu dốt cũng hiểu được ý tứ trong lời này của hắn. Nhưng chuyện tới tận bây giờ, dù là hiện tại hay là lúc hắn cao cao tại thượng trước kia, ta đối với hắn chưa từng có loại tình cảm nam nữ gió trăng, thời gian mài giũa, trong lòng ta duy chỉ có một người không thể nào quên được. Ta ở giữa không trung cười đáp: “Trước đây ở Thiên giới, lúc Điện hạ cho Thanh Loan quét dọn, Thanh Loan thật sự muốn đánh điện hạ một trận bầm dập, tiếc là pháp lực thấp kém, tâm nguyện không thể hoàn thành!”

Hắn sảng khoái cười lớn: “Bổn điện thật không biết nàng có suy nghĩ như vậy. Hôm nay nơi đây hoang vắng mênh mông, không ai trông thấy, sắp chia tay, chi bằng cho nàng hoàn thành tâm nguyện này, thế nào?”

Hiếm hoi lắm tiên phẩm của bổn tiên mới nâng lên được một chút, hướng về phía hắn cười đáp: “Điện hạ nhớ đó, đợi ngày nào đấy có thời gian sẽ lại tới, Thanh Loan nhất định phải đòi.”

“Được, Bổn điện đợi nàng.”

Hắn chấp thuận dễ dàng như vậy, mơ hồ như thể đồng ý một chuyện cực kỳ quan trọng với người trong lòng, khiến bên dưới chân ta chợt lảo đảo, suýt nữa thì rơi xuống, liền vội vàng hóa về nguyên thân, ở trên đỉnh đầu hắn thánh thót kêu lên vài tiếng rồi vỗ cánh mà đi.

Quay đầu lại nhìn, mỏm đá giữa biển cả bao la dần biến thành một chấm đen nhỏ, càng lúc càng xa.

Đợi đến khi ta quay lại chỗ cũ, Nhạc Kha đang kiễng chân mong ngóng.

Ta hiện về nguyên thân, đáp xuống bên cạnh hắn, phán quan dẫn đường phía trước. Bổn tiên len lén nhìn sắc mặt hắn,lại thấy hắn ỉu xìu không vui, thầm đoán nhất định là hắn đối với Thiên hậu nương nương hận đến thấu xương, hận Thiên hậu lãnh hình phạt còn nhẹ, trong lòng không được thoải mái. Nhưng phán quan đang ở phía trước, muốn nói mấy lời dịu dàng an ủi hắn lại có chút bất tiện. Vì vậy len lén đưa tay ra, giấu dưới tay áo rộng, nắm chặt tay hắn.

Không ngờ ta vừa mới nắm tay hắn liền bị hắn gắt gao giữ lấy, cơ hồ khiến bổn tiên kêu đau, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng hắn lại hết sức vui vẻ, thấp giọng oán trách một câu: “Ta tưởng nàng muốn ở lại nơi biển cả cô quạnh đó bầu bạn với Lăng Xương tên tiểu tử đó chứ, khó chia khó lìa, kỳ kèo hết nửa ngày mới về.”

Ta chán nản, rồi lại bưng miệng cười, thì ra hắn ủ rũ không vui không phải vì gặp Thiên hậu mà chính vì ta đi gặp Lăng Xương cho nên trong lòng không thoải mái mà thôi. Lén liếc nhìn phán quan đang sải bước phía trước, hung hăng bấm ngón tay hắn một cái, nửa giận nửa cười: “Chàng nói lời này không có chút đạo lý nào, ta cũng chưa từng gây ra sát nghiệt gì, sao lại bị bắt giam ở A Tỳ Đại thành?”

Hắn cười đến vui vẻ, ánh mắt nồng ấm ngọt ngào đến độ có thể rót ra mật, hận không thể đem ta dính chặt lại.

Trên đường về thành, hắn ở bên tai ta thấp giọng nói: “Năm đó mẫu thân bị Thiên hậu dùng thuật cấm chú giam giữ ở Thiên đình, hôm nay bà ta cũng không có được kết quả gì tốt đẹp, nếu như mẫu thân trông thấy sẽ vui vẻ biết chừng nào!”

Ta ngẫm sơ qua, phản bác lại hắn: “Bất kể hiện tại Thiên hậu nương nương rơi vào tình cảnh nào đi chăng nữa, Trắc phi nương nương e là sớm đã không còn bận tâm tới.” Thấy vẻ mặt hắn nghệch ra, lại phỏng đoán: “Năm đó hai nữ tranh phu, tất cả mọi nguyên do đều là vì Thiên đế. Trắc phi nương nương chung tình với Thiên đế nên mới kết mối thâm thù với Thiên hậu, hiện giờ bà ngay cả mối thâm tình năm đó cũng đã buông bỏ, còn nhận ra Thiên hậu là người nào?”

Khi ấy cánh cổng thành Tu La cao vợi đã gần ngay trước mắt, hắn giữ chặt tay ta, như thể chớp mắt thôi ta sẽ ngay lập tức rời xa hắn vậy, thấp giọng lẩm bẩm bên tai ta: “Thanh nhi, nếu như một ngày nào đó ta khiến nàng nảy sinh bất mãn, đau thương tuyệt vọng, cho dù nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, cũng xin nàng đừng lìa xa ta, đừng giống như mẫu thân tuyệt tình mà đi… Bất kể lúc nào, xin nàng đừng rời xa ta…”

Lúc đó ta không biết con đường trước mặt gập ghềnh, còn cho là bình nguyên bằng phẳng, lại thấy hắn khẩn trương như vậy, cho rằng nhất định là Côn Lôn Trắc Phi tuyệt tình rời đi khiến hắn nảy sinh cảm giác bất an, hắn đối với ta để tâm nhiều như thế, đồng ý với hắn có gì khó chứ? Vì vậy cũng ôm hắn,thấp giọng đáp lời: “Được! Bất kể lúc nào, ta đều sẽ không rời xa chàng!”

Cổng thành kêu to một tiếng, từ từ mở ra, không khí náo nhiệt bên trong thành liền ập tới. Ta hóa về hình dáng của Võ Thử Nhân, cùng hắn sóng vai quay trở lại thành Tu La.