Long Phượng Tình Trường

Chương 102: Tiếng trống bước đường cùng…




Người dì này cũng là một người thú vị, nước mắt vừa ngừng, liền thở dài nói: “Cũng là hai vị phụ tử thân thiết. Trong thư đứa nhỏ nhà ta có viết, Tu La Vương vừa là cha vừa là mẹ, nuôi dạy một nữ nhi nhân nghĩa hữu lễ. Hôm nay lần đầu gặp gỡ đã rất thích đứa trẻ này, sau này gọi ta là dì Phượng đi?” Nói xong ra hiệu cho tùy tùng sau lưng dâng lên tặng lễ.

Phương Trọng nhận lấy, ta chỉ thấy trong hộp màu sắc rực rỡ, thầm nói: Dì Phượng này trông cao quý thanh nhã, thì ra cũng không tránh được bản tính của Điểu tộc, chuẩn bị những vật màu sắc sặc sỡ tặng ta.

Lập tức đứng dậy hành lễ, nói: “Đa tạ dì Phượng!”

Một đêm yến tiệc chủ khách đều vui, sau khi cho tùy tùng lui ra, dì Phượng và phụ thân thương nghị chuyện của Điểu tộc. Phụ thân nói: “Có lẽ Phượng phu nhân cũng biết, Bổn vương và Xích Diễm có mối hận sâu sắc, vốn hận không thể đem bà ta nghiền xương thành tro, báo thù cho thê tử. Nhưng nếu như Phượng phu nhân ra tay, lại can hệ đến bí mật về cái chết của đại thủ lĩnh Điểu tộc đời trước, đó chính là việc của Điểu tộc, Bổn vương không thể nhúng tay.”

Nét mặt dì Phượng buồn bã, nhưng đã lên tiếng đáp lời: “Tu La Vương nghĩ đúng lắm.”

Trong lòng ta kinh ngạc, phụ thân không chịu nhúng tay sao?

Nhưng nghe thấy phụ thân lại nói: “Có điều Thanh Loan nữ nhi của Bổn vương chính là một loan điểu, từ nhỏ lớn lên ở núi Đan Huyệt, quả thực có thể coi là một người của Điểu tộc. Đại thủ lĩnh đời trước lại là ngoại tổ mẫu của con bé, chuyện này đương nhiên có can hệ đến con bé.”

Dì Phượng vui vẻ, nghe thấy lời này nét mặt liền thả lỏng: “Tu La Vương nói đúng lắm.”

Phụ thân đại khái là sợ dì Phượng coi thường ta, lại nói: “Nữ nhi này của Bổn vương từ nhỏ mặc dù nói là ở bên ngoài lỗ mãng đã quen, ít người quản thúc, nhưng tâm tư thông tuệ, mọi chuyện đều tự chủ trương, cũng đã thống lĩnh Tu La Thiết kỵ đánh bại Thiên giới thái tử, chính là Tu La Vương kế nhiệm của thành Tu La, con bé lại hiểu rõ tính tình Xích Diễm, Phượng phu nhân dẫn theo con bé và Hồng Oanh đi đến núi Đan Huyệt, sẽ có lợi gấp bội!”

Trong lòng ta thầm nói: Phụ thân yêu chiều ta đến mức không còn biên giới rồi, chuyện lớn như vậy, ta đương nhiên cũng có lúc sẽ hoảng loạn, thế nhưng người lại một mực khen ngợi ta như thế, vạn nhất chuyện này bị ta phá hỏng thì còn mặt mũi nào nữa?

Bất luận trong lòng ta thấp thỏm thế nào, phụ thân với dì đã quyết định sau ba ngày nữa sẽ khởi hành đến núi Đan Huyệt, diệt trừ dì Xích Diễm, ngay cả ta cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì.

Qua ngày thứ hai, Nhạc Kha liền tìm tới, khăng khăng muốn theo ta đi đến núi Đan Huyệt. Ta đối với việc con rồng ngốc này đi theo xem chuyện nhà Điểu tộc ta, thực sự vô cùng khó hiểu: “Lẽ nào núi Đan Huyệt còn cô nương nào hợp ý khiến chàng không thể an tâm? Sợ bổn tiên làm tổn hại đến nàng?”

Mắt phượng khẽ híp, chứa vài phần xấu xa rà tới rà lui trên mặt ta, ta lo lắng nhìn xung quanh, lúc này hai người bọn ta đang ngồi bên trong sườn điện Tư Hoàng Điện, vẫn như trước đây, nội điện không có người hầu đứng cạnh. Trong đầu ta lập tức có một dự cảm không tốt, thấy gương mặt hắn càng lúc càng gần, vội vội vàng vàng nịnh nọt: “Thanh Loan biết rồi, Tam lang không hề có cô nương nào hợp ý ở núi Đan Huyệt, là ta lắm chuyện rồi!” Dạo gần đây ở bên cạnh hắn chịu thiệt khá nhiều, bổn tiên chung quy rút ra được một đạo lý đúng đắn: có thể mềm có thể cứng, xem xét tình hình, mới là đạo làm tiên!

Hắn mạnh mẽ cắn môi ta một cái, ung dung nói: “Sai rồi!”

Ta giận tím mặt, bay lên đá một cước, bị hắn mau lẹ tránh được. “Nói xem, chàng thật sự có cô nương vừa mắt ở núi Đan Huyệt? Là ai? Lẽ nào là Đan Chu? Ta biết ý trung nhân của chàng là Phượng Hoàng, lông vũ so với ta mỹ lệ hơn!”

Hắn cười đến rạng rỡ như tinh tú: “Ta nói sai rồi, phải nói là, cô nương ta hợp ý muốn đi đến núi Đan Huyệt, vì vậy ta nhất định phải đi theo.”

Đầu óc bổn tiên xoay chuyển một cái mới hiểu ra, hắn nói cô nương mà hắn vừa ý chính là bổn tiên, trên mặt không nhịn được đỏ bừng.

Hắn quan sát vẻ túng quẫn của ta, không những không chịu cho ta một bậc thang leo xuống, mà còn tiến tới hôn hai cái ở hai bên má ta, lúc này mới mỉm cười mãn nguyện: “Ta thích nhất là dáng vẻ Thanh nhi ăn giấm chua — Nếu như chưa từng bay lên đá ta, sẽ lại càng khiến người yêu thương!”

Ta mới nhấc chân, nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn mắt, thấy hắn cười đến cực kỳ đắc ý, lại cách bổn tiên rất gần, nhanh như chớp ra tay véo phần thịt bên hông hắn, nhẹ nhàng ngắt một cái, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết như giết heo, vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, gấp rút nói: “Nam tử hán đại trượng phu, lý nào lại đau đến vậy? Ta chẳng qua véo nhẹ một cái… …chỉ véo nhẹ một cái… …”

Hắn phô hàm răng trắng như bạch ngọc: “Nếu như nàng không đồng ý cho ta theo đến núi Đan Huyệt, ta liền tiếp tục kêu, gọi thị nữ cung vệ đến, để bọn họ nghe thử tiếng kêu thảm thiết của nam tử bên trong khuê phòng công chúa!” Nói rồi há miệng muốn la, bị ta dùng tay che lại, nhận thua: “Được rồi được rồi, ta đồng ý dẫn chàng đi là được chứ gì? Chàng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, ta không dẫn thì chàng sẽ lạc đường! Chỉ là chuyện này cũng nên nói với phụ thân một tiếng, nếu như người đồng ý, ta sẽ không ngăn cản nữa.”

Đây chính là con bài cuối cùng của bổn tiên. Cả đoàn người chúng ta đi đến núi Đan Huyệt, vốn dĩ sẽ phải đánh một trận, phụ thân nói không sai, đây chính là chuyện trong nội bộ Điểu tộc, dẫn theo con rồng ngốc này, biết tính thế nào?

Hắn lập tức kéo ta đi tìm phụ thân, phụ thân vừa từ Thất Diệp Đường nghị sự xong, đang trên đường về cung thì bị hai người bọn ta chặn lại, lại thấy hắn lôi lôi kéo kéo ta, sắc mặt tức thì đen kịt, hết nhìn lại nhìn cánh tay Nhạc Kha ,giống như nhìn xem sẽ đâm dao xuống chỗ nào thì tốt.

Đáng tiếc Nhạc Kha tên nhãi này da mặt quá mức dày, bị ánh mắt sắc bén như vậy của phụ thân quét qua nhưng vẫn cười đến là vui vẻ, sống chết không chịu buông tay. Lại nói ra thỉnh cầu, phụ thân mặt không đổi sắc tiếp tục hết nhìn lại nhìn hắn, người hầu xung quanh ai nấy đều cúi thấp đầu, bờ vai co rút, đại thể là đã cố gắng nín cười, tưởng tượng ra bộ dạng thê thảm của thằng nhãi này.

Phụ thân lạnh lùng hừ một tiếng: “Loan nhi đi đến núi Đan Huyệt chính là việc nội bộ của Điểu tộc, xin hỏi các hạ là điểu hay là trùng?”

Ta cười trộm, rõ ràng hắn là một con rồng, phụ thân bất mãn, liền bảo hắn là trùng, không ngờ phụ thân ở độ tuổi này vẫn làm mấy chuyện tranh chấp như vậy.

Nhạc Kha không chút tức giận, cười nhu hòa nói: “Tu La Vương nói Nhạc Kha là gì thì là nấy đi!” Hoàn toàn là bộ dạng vô lại. Có điều câu sau nói hết sức thành khẩn: “Chỉ là lần này Thanh nhi quay lại núi Đan Huyệt, ta thật sự không thể nào an tâm, sợ mẹ con Xich Diễm Đan Chu nổi điên mất đi lý trí, lại làm ra mấy chuyện ác độc gì nữa. Thanh nhi từ nhỏ đã ngay thẳng, bụng dạ thẳng thắn, không giỏi ứng phó mấy chuyện quỷ ma nham độc này, vẫn xin Tu La Vương đồng ý để Nhạc Kha đi cùng nàng!”

Trong lòng ta cảm động vô cùng, ánh mắt phụ thân cũng phức tạp khó nói, hết nhìn hắn lần này đến lần khác. Nhưng hắn lại bày ra dáng vẻ một quân vương thẩm sát, hoàn toàn không chút túng quẫn, như thể hôm nay nếu như phụ thân không đồng ý với đề nghị của hắn, thì người chính là một trưởng bối không biết thông tình đạt lý.

Một lúc lâu sau, phụ thân mới nói: “Tiểu a đầu này đầu óc ngốc nghếch, ngươi rốt cuộc nhìn trúng con bé ở điểm nào?”

“Phì–”

Phương Trọng thị hầu bên cạnh phụ thân nhịn không được bật cười thành tiếng, một đám người hầu sau lưng nàng ai nấy đều cúi đầu thấp vai, bờ vai không khỏi run run. Bổn tiên hận không thể chui đầu xuống đất: phụ thân của ta ơi, khen nữ nhi cũng là người, chê nữ nhi cũng là người… …thật là… …sao lại như vậy được chứ?!

Ta ngẩng đầu nhìn, nhưng thấy trong đôi mắt sáng rực của người ẩn chứa chút ý cười, nhưng gương mặt tối sầm nghiêm nghị.

Nhạc Kha gãi gãi đầu: “Nàng nếu không ngốc nghếch, đại khái Nhạc Kha cũng sẽ không vừa ý nàng đâu nhỉ?”

Ta hung hăng rụt tay lại, trợn mắt nhìn hắn… …Bổn tiên ngốc chỗ nào chứ? Ngốc nghếch chính là con rồng này không phải sao? Mắc chứng hay quên hơn vạn năm, mới tốt lên được vài ngày liền tự cho bản thân là thông minh, trên đời không có kẻ thứ hai chắc?

Phụ thân thấy ta trừng mắt nhìn Nhạc Kha, khóe môi thế nhưng lại lấp lóe ý cười, rõ ràng đối với việc ta và Nhạc Kha bất hòa rất hợp ý người. Người tủm tỉm cười gật gật đầu: “A đầu này của Bổn vương kỳ thực so với lời Thái tử điện hạ nói thì thông minh hơn nhiều. Nếu như ngươi đã rảnh rỗi, vậy thì đi theo bảo vệ con bé, trông chừng đừng để con bé gặp phải ám toán!”

Nhạc Kha nhanh chóng đồng ý.

Đợi đến ngày xuất phát, đoàn người cùng đi không hiểu vì sao lại nhiều thêm một người, chính là Cửu Ly.

Thằng nhỏ này nghe thấy muốn đi núi Đan Huyệt, sống chết đòi theo. Bổn tiên nói rát cả họng, nó cũng không hề đổi ý. Chỉ một từ hay ho: Hoài cựu! 1

1Nhớ lại chuyện xưa

Nó tuổi tác nhỏ xíu, có chuyện xưa gì mà nhớ?

Ta bác bỏ một câu, nó liền hùng hồn mạch lạc đếm trên đầu ngón tay kể với ta: tỷ như chiếc giường lớn bên trong nội điện Phượng Tê Cung của ta; tỷ như cây cổ thụ sum suê có chiếc xích đu nó thường chơi trên đỉnh Phượng Dực Nhai; lại tỷ như cá đào hoa bên trong khe suối trước núi Đan Huyệt, hương thơm nức mũi, vừa nhớ đến, liền muốn nuốt luôn cả lưỡi…

Bổn tiên nghe mà sững sờ đờ đẫn, năm đó núi Đan Huyệt có những trò chơi như vậy? Có nhiều nơi kỷ niệm đến như vậy?

Quả nhiên thời thơ ấu chính là những ký ức lưu luyến đáng giá nhất.

Đặc biệt là người trên mình gánh vác trọng nhiệm như nó, một khi quay lại Thanh Khâu liền có một đống chuyện nhàm chán chờ giải quyết, rất nhiều pháp thuật phải học tập, duy chỉ có thời thiếu niên vui vẻ vô ưu, ngày tháng trên núi Đan Huyệt chính là một giấc mộng đẹp, ngẫu nhiên trở về nhìn lại, cũng coi như là chút an ủi trong lòng.

May mà dì Phượng hiền lành, bà ngoại trừ dẫn theo một vài tùy tùng và Tiểu kim phượng, tiểu hỷ thước tùy thị của Tiểu kim phượng, còn lại là ba ông lão râu dài, lặn lội đường sá xa xôi, cũng không biết vì sao muốn dẫn theo ba vị lão nhân gia này.

Bên người ta dẫn theo Hồng Oanh, Nhạc Kha Cửu Ly, khéo léo từ chối ý định sai vài thị nữ Tu La của phụ thân, một đoàn người chậm rãi lên đường.

Đứng trên đám mây ở lưng chừng trời núi Đan Huyệt, dì Phượng liền nói: “Thanh nhi, mấy người tụi con chi bằng hóa thành thị tùng của dì, tùy cơ hành sự? Công khai như vậy, trái lại sẽ đánh rắn động cỏ.”

Ta khẽ cúi người nói: “Mọi sự như dì làm chủ!” Đón gió xoay người, ta và Hồng Oanh liền hóa thành hai tỳ nữ, Nhạc Kha và Cửu Ly biến thành hai thiếu niên thanh tú, tất cả đều phục sắc như tùy tùng của dì.

Dì Phượng đứng trên đám mây nhìn về phía núi Đan Huyệt, đôi mày nhíu lại. Ba vị lão nhân gia đã lớn tiếng chửi ầm lên: “Hảo tặc tử, thế nhưng lại hủy hoại cơ nghiệp tổ tiên thành thế này, oán linh chướng khí dày đặc, lâu không tiêu tán, nếu tiếp tục bỏ mặc, sợ rằng nơi này sẽ biến thành vùng đất ngập tràn âm khí!”

Dì Phượng đưa tay ngăn lại: “Ba vị trưởng lão xin đừng kích động, chuyện này cần phải suy tính kỹ lưỡng, chi bằng chúng ta trước hạ mây xuống xem thử rồi nói?”

Trong lòng ta khẽ chấn động, thì ra ba lão nhân gia râu dài này chính là trưởng lão Phượng tộc, trước đây chỉ nghe nói qua về trưởng lão Phượng tộc, nhưng cũng chỉ là tin đồn, hôm nay mới biết lời đồn thật sự có thực. Có điều Phượng tộc trưởng lão lúc ngoại tổ mẫu kế vị sớm đã không có tung tích. Dì Xích Diễm trước giờ không cho người khác đàm luận về chuyện này, ta chẳng qua cũng chỉ là ở dưới núi Đan Huyệt nghe trộm được dăm ba câu bàn luận lén lút mà thôi.

Dì Phượng lại quay đầu nói: “Thanh nhi, con thông thuộc nơi này, lại có Hồng Oanh cô nương giúp đỡ, đợi một lúc thì tùy cơ ứng biến, nếu có thể báo cho Điểu tộc các tộc tập hợp trên đỉnh núi Đan Huyệt thì rất tốt.”

Ta hỏi: “Dì Phượng muốn ở trước mặt bách điểu, vạch rõ tội trạng sao?”

Bà gật gật đầu: “Chuyện này cần phải tiến hành sao cho minh bạch rõ ràng, giấu giếm che đậy không phải kế sách lâu dài.”

Ta chỉ vào đài cao bên cửa điện Phượng Tê Cung, nói: “Chuyện này nào có gì khó? Không cần chúng ta vắt chân chạy, chỉ cần gõ chiếc trống Triêu Dương kia, bách điểu tự nhiên sẽ đến nghị sự.”

Ba vị trưởng lão đều nói: “Đây là điều lệ gì? Sao lão phu không biết?”

Ta cười bảo: “Ba vị lão nhân gia có điều không biết, trống Triêu Dương được đặt ở đây vỏn vẹn chỉ tầm tám ngàn năm, chính là do thủ lĩnh Điểu tộc hiện tại dựng lên, bách điểu có chuyện nghị sự hay ai có oan khuất gì, đều có thể gõ trống này!”

Nghĩ đến năm đó, dì cho đặt chiếc trống này chẳng qua là vì uy tín của bản thân, không ngờ tới hôm này lại trở thành tiếng trống báo tử nghênh đón bước đường cùng của chính mình.