Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 997




CHƯƠNG 997

Ngày hôm sau cuộc thi lại bắt đầu.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu cùng đến hội quán.

Vừa mới đến không bao lâu thì liền được thông báo toàn thể người mẫu và nhà thiết kế vào phòng hội nghị tổ chức cuộc họp.

Hạ Bảo Châu và Tống Vy đi cùng nhau: “Vy Vy, rốt cuộc là cuộc họp này có chuyện gì không vậy?”

Tống Vy lắc đầu, biểu thị rằng mình cũng không biết.

Hạ Bảo Châu nhìn người phía trước phía sau, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kề sát bên tai cô nhỏ giọng thì thầm: “Vy Vy, cậu nói xem có khi nào là chuyện lần đó đã có kết quả rồi không, cho nên mới tổ chức cuộc họp?”

Tống Vy hơi híp mắt lại: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà cuối cùng có phải hay không thì một hồi nữa là biết thôi.”

“Cậu nói cũng đúng.” Hạ Bảo Châu gật đầu không nói gì thêm.

Rất nhanh, trong phòng họp đã ngồi kín người.

Người chủ trì cuộc họp bước lên bục, biểu cảm nghiêm túc: “Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ?”

“Chưa, còn Amy và Tiffany.” Có người đứng dậy trả lời.

Người chủ trì nhìn thoáng qua hai vị trí bị bỏ trống, biểu cảm vẫn không thay đổi: “Bọn họ không phải là đến trễ mà là đã vào nhà giam rồi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, nghị luận sôi nổi.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu liếc mắt nhìn nhau, dường như đã xác định suy đoán lúc mới đến đây.

“Tại sao bọn họ lại vào nhà giam?” Lúc này, có người lên tiếng hỏi.

Người chủ trì trả lời: “Bởi vì bọn họ ghen ghét thành thói, làm ra loại chuyện không thể tha thứ, Amy bởi vì ghen tị với tài năng của Tống nên cố ý nhốt Tống trong nhà vệ sinh, muốn để Tống đến trễ. Người mẫu của Tống muốn xem camera để tìm ra người nhốt Tống, không ngờ lại bị người mẫu Tiffany của Amy đánh cho ngất xỉu, đồng thời còn xóa đi đoạn camera. Nhà thiết kế và người mẫu ác độc như thế này, đương nhiên không thể giữ lại.”

“Hóa ra là như vậy.” Đám người gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

Hạ Bảo Châu lại càng thích thú vỗ tay: “Tốt quá đi thôi, Vy Vy, người như bọn họ đúng là đáng đời mà.”

Tống Vy không nói gì, cô nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Sao vậy Vy Vy?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Tống Vy cắn môi: “Không có gì đâu, chỉ là tớ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.”

“Kỳ lạ hả?” Hạ Bảo Châu trừng mắt nhìn: “Có ý gì chứ?”

Tống Vy nhìn xung quanh một lúc, nhỏ giọng đáp lời: “Tớ có một loại hoài nghi chuyện này có lẽ không phải là do bọn họ làm đâu.”

Hạ Bảo Châu mở to mắt: “Cậu…”

Tống Vy vội vàng che miệng của cô ấy lại: “Cậu làm cái gì vậy, nói nhỏ một chút đi.”

Hạ Bảo Châu ú ớ gật đầu biểu thị mình sẽ nhỏ giọng lại.

Thấy như vậy, lúc này Tống Vy mới thả tay ra.

Cô ấy nắm chặt tay Tống Vy: “Vy Vy, cậu vừa mới nói cậu nghi ngờ không phải là do bọn người Amy hả?”

Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ hơi nghi thật sự không phải là do bọn người Amy, nói như thế nào đây nhỉ, tớ và bọn người Amy chưa từng trò chuyện với nhau, tớ ở nhóm A, Amy cũng ở nhóm A, cho nên bàn về thực lực tớ và cô ta không hơn không kém, cô ta không có lý do gì để ghen tị với tớ.”

“Thứ hạng của cô ta ở nhóm A thấp hơn cậu năm vị trí lận mà.” Hạ Bảo Châu duỗi một bàn tay ra rồi nói.