Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 986




CHƯƠNG 986

Vốn tưởng Đường Hạo Minh sẽ không đồng ý, sẽ kì kèo đưa ra lời cảm ơn mà anh ta muốn.

Tuy nhiên không ngờ, anh ta vậy mà đồng ý rồi.

Điều này khiến Tống Vy không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.

“Sao hả? Rất kinh ngạc sao?” Đường Hạo Minh mỉm cười hỏi.

Tống Vy không phủ nhận: “Có một chút.”

Đường Hạo Minh dường như tâm trạng rất tốt, đã cười ha hả.

Sau khi cười mấy tiếng, anh ta dừng lại: “Tôi ngược lại là muốn kêu cô cảm ơn tôi bằng chuyện khác, nhưng tôi biết cô không nhất định sẽ đồng ý, cho nên không bằng ăn với cô bữa cơm đi!”

Tống Vy nhếch môi, miễn cưỡng mỉm cười, không lên tiếng.

Đường Hạo Minh đứng dậy: “Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi, tôi ra ngoài làm chút chuyện, trước khi tới giờ đi ăn tôi sẽ tới thăm cô.”

Tống Vy ừ một tiếng.

Đường Hạo Minh đi về phía cửa.

Vừa đi tới cửa, anh ta lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn cô: “Đúng rồi, nghe nói Hạo Tuấn dạo này vẫn đang tìm tôi, cô sẽ không nói ra chuyện tôi xuất hiện ở đây cho Hạo Tuấn đâu nhỉ?”

“Sẽ không.” Tống Vy lắc đầu, rất nghiêm túc mà nhìn anh ta trả lời.

Nếu cô không gặp được hai người da đen đó, hoặc không được anh ta cứu, cô chắc chắn sẽ nói với Đường Hạo Tuấn.

Nhưng anh ta đã cứu cô, cho nên cô cũng không thể lấy oán báo ơn được.

Có điều lần sau, cô vẫn sẽ nói.

Đường Hạo Minh khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Dứt lời, anh ta mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tống Vy.

Cô giống như rút mất sức, dựa vào chiếc gối phía sau.

Nói thật, Đường Hạo Minh là một người đàn ông cô sợ nhìn thấy nhất, ở riêng với anh ta, cô gần như phải dùng toàn bộ sự cảnh giác để ứng phó với anh ta.

Nếu không, một chút bất cẩn thì sẽ bị anh ta kéo vào bẫy.

May mà lần này, Đường Hạo Minh không có làm gì cô cả, cho dù cô nợ anh ta một ân tình, anh ta cũng thể đưa ra điều kiện kêu cô báo đáp như trước đây được nữa.

Rốt cuộc là anh ta thay đổi, hay là anh ta đang ấp ủ âm mưu gì đó?

Tống Vy cụp mí mắt, nghĩ một lúc cũng không nghĩ thông, cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng cũng không buông bỏ sự đề phòng trong lòng.

Mặc kệ như thế nào, sau khi ăn xong cơm thì cô mau chóng cách xa Đường Hạo Minh, tuyệt đối sẽ không ở lâu bên cạnh Đường Hạo Minh.

Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Dòng suy nghĩ của Tống Vy bị gián đoạn, cầm lên xem, là Hạ Bảo Châu gọi tới.

“Vy Vy, cậu đang ở đâu, sao còn chưa về?” Trong điện thoại truyền tới lời hỏi han quan tâm của Hạ Bảo Châu.

Tống Vy mỉm cười đáp: “Tớ ở bệnh viện, sao thế?”