Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 976




CHƯƠNG 976

Theo anh thấy, những con chim bồ câu đó rất bận, ị khắp nơi, trên đất đều là phân, nói không chừng khi bay lên trời, bụp một cái thì ị trên không, rơi vào người, ý muốn chết cũng có luôn rồi.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hai đứa trẻ, anh vẫn không từ chối.

May mà cuối cùng cho chim bồ câu ăn xong, không có tồi tệ như những gì anh nghĩ, anh không giẫm phải phân của chim bồ câu, chim bồ câu cũng không ị lên người, trừ không khí có hơi thối ra thì những cái khác đều ổn, cho nên sắc mặt của Đường Hạo Tuấn rất nhanh chuyển biến tốt lên sau khi rời khỏi quảng trường.

“Tiếp theo tìm một chỗ ăn trưa đã, các con đều đói rồi.” Tống Vy cầm khăn giấy, lau mồ hôi trên trán của Đường Hạo Tuấn, mở miệng nói.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được, lên xe đi.”

“Ừ.” Tống Vy gật đầu.

Nửa tiếng sau, một nhà một người tới một nhà hàng ấm áp.

Nhà hàng này không lớn, cho nên không có phòng bao, chỉ có thể ngồi ở đại sảnh.

Đường Hạo Tuấn chọn một vị trí sát cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống còn có thể nhìn thấy kiến trúc cổ Trung Thế Kỷ, phong cách rất đẹp.

“Muốn ăn cái gì?” Đường Hạo Tuấn đưa menu cho Tống Vy.

Tống Vy lại đưa menu cho hai đứa trẻ: “Để các con chọn trước, em vào nhà vệ sinh.”

“Đi nhanh về nhanh.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô nói.

Tống Vy mỉm cười, xoay người rời đi.

Sau khi đi vệ sinh xong, cô cất bước quay lại nhà hàng.

Vừa đi vào nhà hàng, khóe mắt của cô đột nhiên nhìn thấy ở một bàn ăn cách đó không xa, có một bóng dáng quen thuộc.

Tô Huyền!

Cô ta vậy mà cũng ở đây.

Hơn nữa bên cạnh còn có một người, một người phụ nữ đôi cái mũ rộng vành, mặc áo choàng đen kiểu Hepburn với chiếc váy dài, nhìn không rõ diện mạo.

Người phụ nữ đó là ai?

Tống Vy nhíu mày, nhìn về phía Tô Huyền và người phụ nữ đó.

Nhìn khoảng mười mấy giây, người phụ nữ đó và Tô Huyền thanh toán, đứng dậy rời đi.

Tống Vy từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ đó.

Có điều cũng không có nghĩ nhiều, chỉ coi cô ta là bạn của Tô Huyền, thu hồi ánh mắt quay lại bên cạnh Đường Hạo Tuấn và hai đứa trẻ.

“Nè.” Vừa ngồi xuống thì Đường Hạo Tuấn đưa một ly sữa nóng qua.

Tống Vy mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn chồng.”

Đường Hạo Tuấn lại đưa menu cho cô: “Được rồi, gọi món đi.”

Tống Vy ừ một tiếng, sau khi uống một ngụm sữa, bắt đầu gọi món.

Buổi chiều, một nhà bốn người lại đi dạo ở phố cổ của Trung Thế Kỷ, đi trung tâm thương mại mua rất nhiều thứ, mãi tới khi trời tối mới quay về biệt thự.

Hạ Bảo Châu đã trở về từ chiều, luôn chờ đợi Tống Vy.