Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 920




CHƯƠNG 920

Bức ảnh chụp đến một bộ phận nhỏ đầu giường, đèn bàn đặt trên đầu giường, mà trên đèn bàn có khắc tên của khách sạn.

Chỉ cần biết hiện tại Đường Hạo Tuấn đang ở khách sạn nào, tin chắc Giang Hạ có thể tìm được.

Bên kia, Giang Hạ click mở bức ảnh Hạ Bảo Châu gửi đến.

Nhìn thấy nội dung bức ảnh, lập tức nổi giẩn đến đập vào giường, sau đó nổi giận xốc chăn thay quần áo ra ngoài.

Giang Hạ hùng hổ xông đến khách sạn, vừa định đi đến quầy tiếp tân nói bóng nói gió, thử xem có thể hỏi thăm được số phòng của Đường Hạo Tuấn hay không.

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói đầy khó hiểu của Trình Hiệp: “Cô Giang, đã muộn thế này, sao cô còn ở đây?”

Giang Hạ xoay người, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Trình Hiệp vô cùng khó hiểu, không biết anh đã làm cái gì mà lại chọc cô giận đến thế, cười hỏi: “Cô Giang, tôi làm gì khiến cô phật lòng sao?”

“Anh không làm tôi phật lòng, anh và ông chủ của anh làm Vy Vy phật lòng.” Giang Hạ thở phì phò nói.

Trình Hiệp nghe vậy càng khó hiểu, nghi ngờ đẩy mắt kính: “Cô Giang, cô nói thế là có ý gì?”

“Hừ, anh đừng giả ngu với tôi, tôi hỏi anh, hiện tại ông chủ của anh ở phòng nào, nói cho tôi.” Giang Hạ đi qua, túm chặt cà vạt của anh, lớn tiếng hỏi.

Trình Hiệp nghiêng cổ về phía trước, rất khó chịu, muốn lấy cà vạt về, nhưng Giang Hạ túm rất chặt, anh không thể giật ra được, cũng không thể ra tay.

Dù sao người ta cũng là phụ nữ.

Cho nên Trình Hiệp chỉ có thể giơ hai tay lên trời, làm ra động tác đầu hàng: “Cô Giang, tôi cũng không biết bây giờ tổng giám đốc đang ở đâu, cô hỏi cái này làm gì?”

Giang Hạ hừ lạnh: “Không biết ở đâu? Anh tưởng tôi sẽ tin sao? Anh và ông chủ của anh đều là cùng một loại người, chắc chắn đang bao che cho anh ta.”

“Cô Giang, xin hỏi vì sao tôi phải bao che chứ?” Trình Hiệp dở khóc dở cười.

Giang Hạ buông cà vạt anh ra, nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Bởi vì ông chủ của anh lén giấu Vy Vy đi thuê phòng khách sạn với Lâm Giai Nhi, anh là trợ lý đặc biệt, không phải sẽ giúp đỡ canh chừng, sau đó giấu diếm sao?”

Trình Hiệp thay đổi sắc mặt, trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Cô Giang, có một vài thứ không thể nói bậy, tổng giám đốc đi thuê phòng với cô Lâm khi nào chứ?”

“Còn chối, cứ nhất quyết muốn tôi lấy chứng cứ thì anh mới tâm phục khẩu phục sao?” Giang Hạ cười khẩu, sau đó lấy điện thoại ra.

Trình Hiệp tập trung nhìn vào, hít sâu: “Không thể nào!”

“Cái gì mà không thể nào, không lẽ đây là giả sao?”

Sắc mặt Trình Hiệp rất tệ: “Tổng giám đốc chắc chắn không thể làm chuyện này cùn cô Lâm, anh ấy chắc chắn bị người khác gài bẫy.”

Nói xong, anh đi đến quầy tiếp tân, hỏi số phòng.

Chuyện này rất lớn, chẳng trách đột nhiên không thể liên lạc với tổng giám đốc, cũng không tìm được anh.

Thì ra là bị người ta tính kế!

Giang Hạ đứng tại chỗ, hơi sững sờ: “Gài bẫy?”