CHƯƠNG 916
Sắc mặt Lâm Giai Nhi liền lạnh đi, nhưng đã khôi phục lại ngay lập tức, không tỏ thái độ gì nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu tìm bạn cặp à, sao cậu có thể làm như vậy, cậu làm vậy xứng với cô Tống sao?”
“Không có chuyện này, tôi bị tính kế rồi.” Đường Hạo Tuấn nặng nề chớp mắt, yếu ớt đáp.
Lâm Giai Nhi dường như lúc này mới nhận ra sự bất ổn của anh, lập tức hỏi: “Hạo Tuấn, cậu sao vậy?”
“Tôi bị hạ thuốc rồi.” Đường Hạo Tuấn lại đáp lần nữa.
Lần này, giọng nói còn yếu ớt hơn cả lần trước.
Lâm Giai Nhi nhìn người phụ nữ bên cạnh anh: “Là cô hạ thuốc Hạo Tuấn sao?”
“Là tôi thì sao?” Người phụ nữ đắc ý ngước cằm lên.
Lâm Giai Nhi lạnh mặt đi, cảnh cáo: “To gan thật đấy, lại dám hạ thuốc với cậu chủ nhà họ Đường, tôi thấy cô không muốn sống nữa rồi nhỉ, còn không mau thả Hạo Tuấn ra.”
“Tôi không thả thì sao?” Người phụ nữ càng siết chặt cánh tay Đường Hạo Tuấn hơn.
Lâm Giai Nhi cười: “Vậy thì đừng trách tôi.”
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra: “Bảo vệ, ở đây có…”
“Này, không ngờ cô lại gọi bảo vệ, quá đáng thật đấy, tôi trả người cho cô là được chứ gì.” Người phụ nữ như rất sợ hãi, vội đẩy Đường Hạo Tuấn qua chỗ Lâm Giai Nhi rồi quay người chạy mất.
Lâm Giai Nhi cười khẩy: “Bảo vệ, chặn lại hết các lối ra, có một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu vàng chuẩn bị chạy trốn, bắt cô ta lại.”
Dặn dò xong, cô ta đặt điện thoại xuống, hai tay đỡ lấy Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, cậu không sao chứ?”
Đường Hạo Tuấn đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, hai mắt nhắm lại, chỉ có long mi khẽ lay động: “Đưa tôi về phòng nghỉ ngơi, sau đó thông báo cho Trình Hiệp gọi bác sĩ tới đây.”
“Được.” Lâm Giai Nhi đáp một tiếng, dìu anh vào phòng nghỉ ngơi.”
Lâm Giai Nhi đặt Đường Hạo Tuấn lên giường, sau đó đứng bên cạnh lau mồ hôi trên trán cho anh.
Lau xong, cô ta cúi đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn anh, hoàn toàn không có ý gọi điện thông báo cho Trình Hiệp.
Một lúc sau, cô ta mở túi xách ra, tìm một món đồ nhỏ bên trong dán lên cổ mình, sau đó lên tiếng gọi người đàn ông trên giường: “Hạo Tuấn, Hạo Tuấn?”
Cô ta gọi không lớn, nhưng âm thanh phát ra lại khiến người ta ngỡ ngàng.
Vì tiếng cô ta phát ra không phải giọng của cô ta, mà là giọng của Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói này, cố hết sức mở mắt ra.
Anh vẫn không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một vệt đỏ đứng phía trên mình.
“Vy Vy.” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, không dám chắc chắn kêu một tiếng.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi hiện lên vẻ ghen tị, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Em đây.”
“Sao em lại ở đây?” Cơ thể Đường Hạo Tuấn khẽ động đậy, như muốn ngồi dậy.
Lâm Giai Nhi ấn anh lại: “Đừng động, bây giờ anh không có sức, cứ nằm yên đó.”
Đường Hạo Tuấn ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, tuy vẫn thấy kì lạ sao Tống Vy lại đột nhiên trở về, nhưng đã có thể chắn chắn đây là cô nên anh cũng không động đậy nữa.