Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 897




CHƯƠNG 897

Tống Vy hất tóc, vẫn không nói câu nào.

Sắc mặt Hàn Thư tái nhợt nhìn Tống Vy: “Cô thật sự là nhà thiết kế của Dục Hỏa Trùng Sinh sao?”

Cô ta có biết về show Dục Hỏa Trùng Sinh, cũng đã xem qua, bị rung động cực mạnh.

Không ngờ Tống Vy lại là người thiết kế ra những bộ quần áo đó.

Bỗng chốc, khuôn mặt Hàn Thư vừa đỏ vừa trắng, vừa tức giận vừa xấu hổ.

Nếu không phải mặt đất không có vết nứt nào thì cô ta nhất định sẽ tìm một cái kẽ nứt mà trốn vào ngay lập tức.

Cũng không đến nỗi mất hết mặt mũi.

“Nếu cô đã là người thiết kế những tác phẩm này thì sao không nói thẳng ra, cô đang cố ý muốn làm cho tôi xấu mặt phải không?” Hàn Thư tức giận chỉ vào Tống Vy rồi quát lớn.

Tống Vy đầu đầy dấu chấm hỏi, nhìn cô ta như nhìn sinh vật lạ.

Giang Hạ càng tức giận đến mức muốn cười: “Mẹ kiếp! Cô điên à? Giỏi vừa ăn cướp vừa la làng quá nhỉ! Rõ ràng chính cô không tự tìm hiểu rõ lại còn đi trách Vy Vy không nói cho cô biết. Cô là cái thá gì mà đáng cho Vy Vy phải làm cho cô mất mặt?”

“Đúng vậy. Vy Vy không nói là quyền tự do của cô ấy, vậy mà còn đổ cho cô ấy sai. Hàn Thư, tôi chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô đấy.” Hạ Bảo Châu cũng bồi thêm.

“Các… các cô…” Hàn Thư không nói được gì, bức tức giậm chân.

Đúng lúc này có một người phụ nữ đeo một đống túi xách đi tới: “Hàn Thư, cô đang làm gì vậy?”

“Nhà thiết kế Tô, cô đến rồi. Họ túm lại với nhau bắt nạt tôi.” Hàn Thư nhìn thấy Tô Huyền đi tới thì như nhìn thấy vị cứu tinh, vội vàng tiến tới mách tội.

Ba người Tống Vy đồng loạt nguýt mắt.

Họ đánh giá sự vô liêm sỉ của Hàn Thư còn thấp chán.

Nói bọn họ bắt nạt cô ta, chẳng lẽ không phải chính cô ta tự tìm tới sao?

Tô Huyền nghe thấy có người bắt nạt người của mình, sắc mặt tối sầm lại, đi về phía Tống Vy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Đúng vậy.” Tống Vy cũng lạnh nhạt đáp lại một câu.

Tô Huyền nheo mắt: “Cô Tống, tuy cùng quê hương nhưng chúng ta đại diện cho hai quốc gia khác nhau. Cô bắt nạt đội thi đấu của nước khác như thế này có vẻ không hay lắm nhỉ?”

“Tôi bắt nạt mấy người sao?” Tống Vy chỉ vào mũi mình, có phần thích thú.

Ngay cả Giang Hạ và Hạ Bảo Châu cũng bật cười.

Nhìn thấy bọn họ cười, trong lòng Tô Huyền đột nhiên có phần bất an: “Cô Tống, mấy người cười cái gì vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Không phải cô bắt nạt người mẫu của tôi à?”

Tống Vy lau nước mắt ở khóe mắt: “Cô Tô, tôi nghĩ trước khi nói tôi bắt nạt thì cô nên hỏi xem là ai bắt nạt ai trước có được không? Nếu không tôi sẽ cho rằng cô không có mắt nhìn đấy.”

“Đúng vậy, rõ ràng là người mẫu của các cô đến tìm chúng tôi gây chuyện trước. Chúng tôi chỉ đánh trả thôi, sao lại thành bắt nạt cô ta?” Hạ Bảo Châu nhếch miệng nói.

Giang Hạ cũng gật đầu: “Đúng vậy đấy cô Tô ạ. Tuy rằng tôi rất ưng việc cô bênh người của mình, nhưng giờ xem ra hình như cô cũng chỉ tấu hài thôi.”

“Chứ gì nữa. Chưa hiểu đầu đuôi thế nào đã đánh đòn phủ đầu, nói chúng ta bắt nạt, không phải trò cười thì là gì?” Hạ Bảo Châu phụ họa.

Tô Huyền nghe cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt xanh trắng đan xen, rất khó coi.

Cô ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thư: “Tại sao ngay từ đầu cô không nói cho tôi biết cô là người tìm bọn họ gây chuyện trước, hại tôi đi đòi công bằng cho cô lại trở thành trò cười.”

Hàn Thư cúi đầu tự giác biết mình đuối lý, cứ “tôi, tôi” mãi mà cũng không nói thêm được gì.

Tô Huyền tức giận rất muốn đánh người, nhưng cuối cùng lại hít một hơi thật sâu rồi kìm lại, quay đầu nhìn ba người Tống Vy, nặn ra một nụ cười: “Cho tôi xin lỗi nhé cô Tống. Lần này là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi.”

“Không sao, nhưng tôi hy vọng sau này cô Tô sẽ quản lý tốt người mẫu của mình, đừng để cô ta đến tìm chúng tôi  nữa. Dù sao chúng ta cũng không ở cùng một chiến tuyến, có tin đồn gì truyền ra cũng không tốt lắm. Cô nghĩ sao?” Tống Vy cũng mỉm cười nhìn cô ta.

Nụ cười trên mặt Tô Huyền càng thêm miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu: “Cô Tống nói phải, tôi sẽ quản lý cô ấy.”