Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 89: “con Biết Rồi Mẹ!”






“Đúng vậy, ghét thật!” Tổng Dĩnh Nhi cũng phụ họa.

Tống Vy sờ đầu hai đứa bé, đang định nói chuyện, lại thấy Tống Hải Dương nheo mắt: “Mẹ, con dạy dỗ dì ta giúp mẹ!”
Nghe câu nói lạnh lùng của cậu nhóc, Tống Vy nhíu mày, đột nhiên ý thức được, đứa nhỏ này có lệ khí quá nặng.

“Hải Dương!” Tống Vy nâng mặt Tổng Hải Dương lên, cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu bé: “Nghe này, đây là chuyện của mẹ, mẹ sẽ tự giải quyết, không cần con ra tay, con cũng không được phép tự ý ra tay, có biết chưa?”
Cô luôn biết Hải Dương có chỉ số thông minh rất cao, cho nên trưởng thành sớm, nhưng trưởng thành sớm cũng không đồng ý nghĩa với việc suy nghĩ và tâm lý cũng sẽ trưởng thành theo, cô không muốn để Hải Dương vì

cô mà tiếp xúc với thế giới đen tối của người trưởng thành trong khi tuổi còn rất nhỏ, chuyện này không tốt đối với sự trưởng thành của Hải Dương.

Thậm chí cô đã bắt đầu hối hận vì khi nấy đã làm Hải Dương điều tra Tống Huyền, nhưng may mà phát hiện sớm, sau này không làm thế là được.

Tống Hải Dương không biết Tống Vy đang nghĩ gì, thấy cô nghiêm túc như thế, không dám chọc cô giận,
nghe lời gật đầu: “Con biết rồi mẹ!” “Ngoan!” Tống Vy lại cười cười.

Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn hai người, không biết mẹ và anh hai đang chơi trò thần bí gì.

“Được rồi, đi chơi đi, mẹ gọi điện thoại cho mẹ nuôi” Tống Vy cầm điện thoại quơ quơ.

Tống Hải Dương nhảy xuống ghế, kéo tay Tổng Dĩnh Nhi vào phòng khách xem ti vi.

Tống Vy gọi điện thoại cho Giang Hạ, nói cụ thể tình hình về phòng làm việc Nguyệt Quang cho cô biết.

Sau đó hai người bàn bạc, dùng tội danh lấy trộm bản thiết kế để kiện phòng làm việc Nguyệt Quang, chắc ngày mai bên phía Tống Huyền sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án nhỉ?

Nghĩ thế, Tống Vy cười cười.

Nhưng cô không định tham dự lần kiện tụng này, giao toàn quyền cho Giang Hạ.

Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa có ý định để lộ việc cô chính là nhà thiết kế mà Tống Huyền muốn dụ dỗ về làm
Hôm sau.

Tống Vy đang ngồi trong văn phòng vẽ bản thiết kế mà cô đã hứa sẽ đền cho Đường Hạo Tuấn, đột nhiên điện thoại bàn vang lên.

Bút chì trên tay cô không hề ngừng lại, tay còn lại cầm ống nghe đặt bên tai: “Xin chào, tôi là Tống Vy “Nhà thiết kế Tống, tôi là tiếp tân ở sảnh lầu một” Một giọng nữ dịu dàng êm tai cất lên.

Tống Vy cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Có chuyện gì sao?” “Là thế này, có một quý bà muốn gặp cô” “Quý bà?” Tống Vy trợn mắt: “Tên đầy đủ là gì?” “Quý bà ấy không chịu nói tên, bà ấy nhờ tôi chuyển lời với cô, mười phút sau gặp nhau tại quán cà phê Bích Thủy”
“Tôi biết rồi” Tống Vy ngắt máy, cắn môi suy nghĩ.

Không chịu để lộ tên họ, thần bí như thế, rốt cuộc là ai? Suy nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra, Tống Vy buông bút chì đứng lên, cầm túi xách chuẩn bị đi gặp quý bà kia.


Quán cà phê Bích Thủy nằm ở tòa nhà bên cạnh tập đoàn Đường thị, Tống Vy đi vài phút là đến.

Sau khi bước vào, cô thấy quán cà phê rộng lớn này, chỉ có chỗ cạnh cửa sổ là có một người ngồi.

Người nọ đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy mặt, nhưng lại mặc sườn xám, búi tóc, cách ăn mặc như một người phụ nữ quý phái.

Chắc là quý bà kia nhỉ.

Nghĩ vậy, Tống Vy bước qua: “Xin chào quý bà, xin hỏi bà là người muốn gặp tôi sao?” Quý bà đặt ly cà phê xuống, ngước mắt nhìn Tống Vy, không nói gì.

Tống Vy cũng nhìn bà, bà khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng da dẻ được chăm sóc rất tốt, cũng rất xinh đẹp, nhưng xương gò má hơi cao, có vẻ có hơi cay nghiệt, làm người ta không dám đến gần.