Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 882




CHƯƠNG 882

Bà cũng biết hiểu lầm giữa cậu chủ và mợ chủ sẽ được hóa giải, muốn hai người họ làm hòa lại từ lâu.

Bây giờ thấy hai người thực sự có dấu hiệu làm lành, bà đương nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

“Mợ chủ, vậy tôi xuống bếp chuẩn bị bữa tối đây.” Dì Vương nói.

Tống Vy gật đầu: “Được.”

Sau khi dì Vương đi rồi, cô đặt bánh kem vào tủ lạnh, sau đấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn.

Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh kể từ khi chiến tranh lạnh đến nay.

Lúc bắt máy, Đường Hạo Tuấn vừa mừng vừa lo.

“A lô.” Giọng nói trầm ấm truyền cảm của Đường Hạo Tuấn truyền đến.

Tống Vy ho nhẹ một tiếng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Đường Hạo Tuấn sửng sốt rồi sau đó cười đáp lại một tiếng “ừ”.

Tống Vy im lặng một thoáng rồi mới hỏi: “Tối khi nào anh về, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối đợi anh rồi đấy.”

“Vậy còn em, em không đợi anh à?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tống Vy đỏ mặt, cô cúi đầu: “Chờ anh làm gì, anh thích về hay không thì tùy.”

Nói xong, cô cúp máy.

Nhìn điện thoại trở lại màn hình chính, Đường Hạo Tuấn cười khẽ, sau đó đặt điện thoại xuống rồi gọi Trình Hiệp vào.

“Thưa tổng giám đốc.” Trình Hiệp đứng trước bàn làm việc của anh.

Đường Hạo Tuấn đưa xấp hồ sơ trên bàn cho anh ta: “Cậu xử lý những việc này đi. Chiều nay tôi muốn về sớm một chút.”

Khóe miệng Trình Hiệp co giật: “Vâng.”

Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc lười biếng, giao công việc lại cho anh ta.

Trước đây, dù cho sinh nhật hay là tết nhất thì anh cũng làm việc một cách miệt mài.

Quả nhiên kết hôn rồi, có người tổ chức sinh nhật nên cũng khác xưa.

Trình Hiệp cúi đầu nhìn chồng hồ sơ trong tay mình, lần đầu tiên ngẫm nghĩ mình có nên đi tìm một cô bạn gái hay không.

Phía bên kia, Tống Vy nói chuyện xong thì đặt chiếc di động xuống.

Bỗng nhiên, giọng nói của Lâm Giai Nhi từ trên lầu vang lên: “Cô Tống, cô định tổ chức sinh nhật cho Hạo Tuấn sao?”

Tống Vy nhíu mày, ngẩng đầu lên thản nhiên đối mặt với cô ta: “Tôi là vợ anh ấy, tôi không tổ chức thì ai tổ chức đây?”

Hai mắt Lâm Giai Nhi tối sầm, nhưng ngay sau đó lại bật cười, nói: “Cô Tống, tôi không có ý này. Tôi chĩ nghĩ là, chẳng phải cô đang định ly hôn với anh ấy sao? Sao lại…”

“Tôi không ly hôn nữa, được chưa?” Tống Vy khoanh tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Còn nữa, tôi muốn ly hôn hay không thì có liên quan gì tới cô? Ai mượn cô lo chuyện bao đồng? À, tôi hiểu rồi, cô đang ước tôi sớm ly hôn sau đó sẽ nhân cơ hội thế chỗ đúng không?”

Lâm Giai Nhi như thể bị tổn thương rất nặng, cắn môi dưới: “Cô Tống, cô nghĩ tôi như vậy có phải quá đáng quá không?”

“Là tôi nghĩ như vậy chứ không phải trong lòng cô vốn muốn thế à?” Tống Vy chỉ vào tim cô ta: “Chỗ này chỉ có hai ta thôi, người đường hoàng không nói chuyện mờ ám. Tôi biết tại sao cô và Mạnh Ngọc lại yêu nhau, vì để khiến tôi và Hạo Tuấn giảm bớt sự đề phòng, cô có thể tiếp tục ẩn núp trong bóng tối, sau đó tìm cơ hội bỏ Mạnh Ngọc để thế chỗ tôi đúng không?”