Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 865




CHƯƠNG 865

“Mẹ, mẹ không cho chú Đường vào hả?” Tống Dĩnh Nhi lấy thìa múc canh lên uống một ngụm rồi lại hỏi.

Tống Vy lắc đầu: “Không. Cứ như vậy đi, các con cũng không được phép mở cửa đấy, có biết không?”

“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi đáp lại một tiếng rồi im lặng.

Bữa tối vẫn còn tiếp tục.

Đường Hạo Tuấn vẫn đang đứng ở bên ngoài.

Anh biết Tống Vy sẽ không mở cửa, mình chờ ở chỗ này cũng chỉ uổng công thôi, nhưng anh vẫn không định bỏ đi.

Với anh, cô mở hay đóng cửa là một chuyện, còn mình có muốn chờ hay không lại là chuyện khác.

Nếu đã tới xin lỗi, thì dĩ nhiên anh phải tỏ ra có thành ý.

Đường Hạo Tuấn dựa người vào bức tường cạnh cửa hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã chất đống đầu mẩu thuốc lá.

Đúng lúc này, di động vang lên.

Đường Hạo Tuấn ném đầu mẩu thuốc lá đi, lấy điện thoại ra nhìn thử, là Mạnh Ngọc gọi tới.

“Có chuyện gì?” Anh hút quá nhiều thuốc nên bây giờ giọng nói hơi khàn khàn.

“Hạo Tuấn, chẳng phải cậu còn cần tới bệnh viện làm kiểm tra một lần cuối cùng hả? Sao vẫn chưa đến vậy?’ Mạnh Ngọc hỏi qua điện thoại.

Đường Hạo Tuấn xoa giữa mày: “Tôi quên mất.”

Anh thật sự quên mất.

“Được, tôi biết rồi. Vậy khi nào cậu tới đây?” Mạnh Ngọc ngó đồng hồ.

Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, mím môi nói: “Hôm nay không đến.”

“Sao vậy?” Mạnh Ngọc khó hiểu.

Đường Hạo Tuấn hơi ngửa đầu lên, dán ót lên tường rồi nhìn trần nhà, trong mắt ngập tràn vẻ áy náy: “Tôi phải xin lỗi Tống Vy.”

“Xin lỗi?” Mạnh Ngọc ngây ngốc: “Có chuyện gì thế, có phải cậu đã làm gì cô ấy không?”

“Không có, là chuyện của ba mẹ tôi, tôi đổ oan cho mẹ vợ của mình.” Đường Hạo Tuấn mím môi khẽ nói.

Mạnh Ngọc lập tức đứng dậy khỏi ghế: “Cái gì? Đổ oan?”

“Ừ.”

“Không đúng, sao lại oan là thế nào? Cậu làm thế nào mà chắc chắn được thế?” Mạnh Ngọc cảm thấy rất tò mò.

Đường Hạo Tuấn đơn giản kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Tống Vy lúc ban ngày một lượt.

Mạnh Ngọc nghe xong, một lúc lâu sau mới hòa hoãn lại: “Chờ một chút, ý cậu là đoạn ký ức trước kia Tống Vy quên mất, nhưng ban sáng đột nhiên lại nhớ ra, sau đó cô ấy nói lại hết toàn bộ mọi chuyện năm đó cho cậu. Rồi sau đấy cậu lại đi tìm trợ lý của ông cụ Đường để điều tra chứng cứ, còn xác thực kẻ đụng chết bác trai và bác gái là người khác hả?”

“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Mạnh Ngọc hít sâu một hơi: “Trời ạ, hóa ra câu chuyện bẻ lái như thế, đúng là khiến người ta bất ngờ. Xem ra mục đích của người gửi video cho cậu chính là muốn để cậu và Tống Vy đối đầu với nhau. Nhưng tại sao lại muốn hai người trở mặt thành thù chứ? Hai người các cậu đổ vỡ thì có lợi gì cho người kia?”

Đường Hạo Tuấn nhắm mắt, lúc anh mở mắt ra, trong mắt là một mảng sương lạnh: “Tôi cũng muốn biết câu trả lời này.”