CHƯƠNG 849
Ánh mắt Tống Vy thoáng động, cô cúi đầu: “Đúng, nhưng anh cũng nói là trước đây, lần này không giống như vậy.”
“Em nói cho tôi biết không giống ở đâu, anh ta thôi miên em, không phải là để…”
“Là tôi bảo anh ấy thôi miên.” Tống Vy cắt ngang.
Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn kinh ngạc: “Em nói cái gì? Em bảo anh ta thôi miên?”
“Đúng.” Tống Vy chỉ đáp lại bằng đúng một từ.
Lông mày Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lại: “Em cho tôi một lý do để tôi biết vì sao em lại bảo anh ta làm như vậy.”
Tống Vy xoa huyệt thái dương rồi thở dài: “Mấy ngày hôm nay thỉnh thoảng tôi lại đau đầu, nhất là hôm nay, tôi đau thường xuyên hơn, cho nên mới đến tìm Kiều Phàm nhờ anh ấy kiểm tra. Kiều Phàm nói trong đầu tôi không có vấn đề gì, có thể là do trí nhớ có vấn đề, nên tôi bảo anh ấy thôi miên xem rốt cuộc có vấn đề gì.”
Hóa ra là như vậy.
Vậy nên trên bàn Kiều Phàm mới có phim chụp CT.
Lửa giận trong lòng Đường Hạo Tuấn dần dần vơi đi, giọng nói của anh lại có vẻ hơi khàn: “Chuyện em đau đầu sao không nói cho tôi biết.”
“Nói cho anh biết thì sao chứ, chúng ta đang căng thẳng như vậy, tôi còn hy vọng anh quan tâm tôi sao?” Tống Vy cười nhạt một tiếng.
Đường Hạo Tuấn mím môi, cảm thấy có chút không vui.
Tống Vy nhắm mắt, tâm trạng có vẻ mệt mỏi: “Ký ức trong đầu tôi không có gì thay đổi, xem ra Kiều Phàm vẫn chưa làm gì thì đã bị anh ngăn cản rồi, anh đúng là giỏi phá hoại.”
Nói xong, cô mở cửa xe ra đi xuống.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Em đi đâu vậy?”
“Tôi đi thăm mẹ tôi, anh đi không?” Tống Vy đứng ở bên ngoài nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn xuống, thờ ơ nói một tiếng: “Không đi.”
Tống Vy không nói gì, đóng cửa xe lại.
Đương nhiên là cô biết rõ anh sẽ không đi, anh đã cho rằng mẹ cô là hung thủ giết người thì làm sao có thể đi được chứ.
Tống Vy đi về phía xe của mình, cô thật sự định đi thăm mẹ.
Còn về chuyện vì sao không quay lại bệnh viện để nhờ Kiều Phàm tiếp tục thôi miên.
Thì là do cô biết trong một ngày tốt nhất không nên thôi miên nhiều lần, như vậy rất dễ xảy ra chuyện nên cô chỉ có thể đợi đến mai.
Cô mua một bó hoa ở bên ngoài rồi đi tới nghĩa trang, đứng rất lâu trước phần mộ của Lưu Mộng, mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi đến thì cô mới lấy lại được một chút thần trí.
“Mẹ ơi, mẹ đi đâu mà không đến đón con và anh.” Giọng nói nũng nịu của Tống Dĩnh Nhi từ trong điện thoại truyền ra.
Tống Vy hít sâu vào một hơi, cô miễn cưỡng nhếch môi thành một nụ cười: “Xin lỗi bé yêu, mẹ quên giờ, mẹ sẽ lập tức đến đón hai anh em đây, con và anh con cứ ngoan ngoãn ở đó chờ mẹ, đừng đi đâu lung tung biết chưa?”
“Vâng, con và anh sẽ ngoan.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu.