Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 836




CHƯƠNG 836

Nhưng Tống Vy không biết rằng cô không nói, cũng khiến cho Đường Hạo Tuấn càng tức giận hơn.

Bàn tay anh túm lấy cổ tay cô dùng sức nắm chặt lại, Tống Vy đau đớn kêu lên thành tiếng.

Nếu như là trước kia, nhìn thấy cô đau đớn thì anh sẽ buông cô ra.

Nhưng bây giờ Đường Hạo Tuấn đã bị sự đố kỵ và phẫn nộ làm đầu óc không còn tỉnh táo, chẳng những anh không buông ra mà trái lại còn dùng sức mạnh hơn ép chặt tay cô xuống giường.

“Tống Vy, em muốn ngoại tình à?” Giọng điệu Đường Hạo Tuấn vô cùng lạnh lẽo nói.

Tống Vy trừng to mắt: “Đường Hạo Tuấn, sao anh có thể nghĩ về tôi như vậy?”

“Vậy em nói cho tôi biết vì sao trên người em lại có mùi nước hoa của thằng khác hả? Nếu như em không có tiếp xúc cơ thể với thằng kia thì trên người em tuyệt đối sẽ không ám phải.” Đường Hạo Tuấn lớn tiếng nói.

Tống Vy vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Đúng đấy, tôi có tiếp xúc cơ thể với anh ta, nhưng đó là do tôi sắp ngã thì anh ta lo lắng cho tôi, đỡ tôi thôi. Giữa chúng tôi vô cùng trong sạch, không hề xấu xa như những gì anh nghĩ. Trái lại giữa anh và Lâm Giai Nhi có trong sạch hay không còn chưa chắc đâu.”

Nhìn thấy vẻ khổ sở uất ức trong mắt cô, Đường Hạo Tuấn dần bình tĩnh lại.

Bởi vì anh nhận ra cô không nói dối, quả đúng là mình đã hiểu lầm.

Đường Hạo Tuấn từ từ thả lỏng tay cô ra, nhưng không buông hẳn, vẫn đè trên người cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Giữa tôi và Lâm Giai Nhi cũng rất trong sạch.”

Tống Vy thờ ơ à lên một tiếng, quay đầu sang hướng khác, cô không hề tin.

Cơn tức giận vừa mới đè xuống của Đường Hạo Tuấn lúc này lại bùng lên: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới tin?”

Tống Vy lắc đầu, đôi mắt vẫn cứ nhìn vào anh: “Dù anh làm gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tin, cũng giống như anh không tin tôi vậy. Tôi nói mẹ tôi tuyệt đối không thể nào đâm vào ba mẹ anh, anh có tin tôi sao?”

Đường Hạo Tuấn nghe được lời này, mặt mày tối sầm lại, từ trên người cô đứng dậy: “Chuyện này khác, tôi có chứng cứ, chính mắt tôi đã nhìn thấy.”

Tống Vy ngồi dậy: “Nếu như vậy thì anh cũng đưa chứng cứ cho tôi xem đi.”

“Không được.” Đường Hạo Tuấn từ chối thẳng thừng.

Tống Vy cười: “Anh không cho tôi xem, có phải chứng cứ vốn dĩ là giả không? Anh không có chứng cứ chứ gì?”

“Em nghĩ như vậy thật sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô chăm chú.

Tống Vy bình tĩnh đối mặt với anh: “Để tôi không nghĩ như vậy nữa thì anh hãy lấy ra cho tôi xem, khiến tôi tin tưởng đi!”

Đường Hạo Tuấn mím môi không nói.

Anh không muốn cho cô xem là vì không muốn để cô tận mắt nhìn thấy bóng dáng người mẹ hoàn mỹ trong mắt cô đâm xe vào người khác.

Nhưng cô lại kiên trì như vậy…

“Được, ngày mai đến tập đoàn Đường Thị, tôi đưa cho em xem.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.

Trong lòng Tống Vy trầm xuống.

Thật sự có chứng cứ sao?

“Thế nào, sao không nói gì nữa?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.

Tống Vy mấp máy môi đỏ: “Được, đi thì đi.”