Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 777




CHƯƠNG 777

Tuy nhiên, nếu bác cả cháu không chịu an phận, vậy cháu cứ lấy chứng cứ ra! Ông nội đã chết rồi, không còn nhìn thấy kết cục của bọn chúng nữa. Con cháu ắt có phúc của con cháu, cháu đừng trách vì ông nội bao che giấu giếm cho bác cả cháu là được rồi. Tung tích bức di chúc kia nằm ở trên người ba mẹ cháu.

Di chúc ở trên người ba mẹ?

Đường Hạo Tuấn siết chặt lá thư trong tay, lông mày nhíu chặt.

Ba mẹ anh qua đời sớm hơn ông nội gần mười năm, sao di chúc có thể ở trên người họ được chứ?

Vậy đây sẽ là một câu đố!

Anh đang suy nghĩ, thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.

Đường Hạo Tuấn bình tĩnh suy nghĩ, lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Tống Vy. Anh trầm mặc vài giây nhưng vẫn nghe máy: “A lô?”

Nghe giọng của người đàn ông, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi, anh đã nghe máy.

Cô còn nghĩ anh sẽ không nhấc máy.

Tuy giọng anh lạnh lùng và hờ hững, nhưng anh có thể nghe máy thì đã khiến Tống Vy thấy vui rồi. Dù gì anh cũng không thèm trả lời tin nhắn sáng nay.

Bây giờ anh nghe máy, có phải anh đã nguôi giận đi nhiều rồi không?

“Hạo Tuấn, anh tan làm chưa?” Tống Vy hỏi.

Đường Hạo Tuấn ‘ừm’ một tiếng.

Tống Vy mỉm cười: “Tốt quá, vậy em và các con qua đón anh, chúng ta cùng về nhà, anh thấy sao?”

Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không cần đâu, mấy mẹ con về trước đi.”

Nghe xong, nụ cười trên mặt của Tống Vy chợt đơ ra, cô chớp mắt một cái: “Nhưng không phải anh tan làm rồi sao?”

Vốn dĩ cô cho rằng khi anh nghe máy thì có nghĩa là anh đã nguôi giận hơn.

Nhưng bây giờ anh lại từ chối cô, xem ra là bản thân cô nghĩ nhiều rồi.

“Anh đang ở bên nhà tổ, chút nữa anh sẽ tự về.”

Đường Hạo Tuấn nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho Tống Vy cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Cô nhìn màn hình điện thoại đã quay lại menu chính, trái tim chùng xuống.

“Mẹ ơi, ba không cần chúng ta qua đó ạ?” Tống Hải Dương thấy vẻ mặt thất thần của Tống Vy thì đã biết kết quả của cuộc gọi.

Tống Vy đặt điện thoại xuống, gượng cười rồi sờ đầu cậu bé và Tống Dĩnh Nhi: “Không sao, ba kêu chúng ta về nhà trước.”

“Còn ba thì sao? Khi nào thì ba về ạ?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt hỏi.

Tống Vy cụp mi xuống để che giấu nỗi buồn trong mắt: “Một lát nữa ba sẽ về. Được rồi, hai đứa ngồi ngay ngắn đi, mẹ lái xe nha.”

“Vâng ạ.” Tống Dĩnh Nhi tin lời cô nói, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.

Nhưng Tống Hải Dương lại chau mày, không biết đang nghĩ gì.

Lúc họ trở lại biệt thự thì đã gần bảy giờ.

Tống Vy mở cửa xe, hai đứa nhỏ nhảy xuống, chạy về phía dì Vương: “Bà Vương.”

“Ngoan quá!” Dì Vương tươi cười xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó nhìn Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ không về chung với cô hả?”