Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 743




CHƯƠNG 743

Cuộc gọi kết thúc, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, gọi Trình Hiệp vào phòng làm việc: “Đây là số điện thoại của Đường Hạo Minh, cậu kêu người khoanh vùng vị trí của anh ta đi.”

Anh đưa tờ giấy có ghi số điện thoại cho Trình Hiệp.

Trình Hiệp nhìn dãy số bên trên, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tổng giám đốc.”

“Đi đi.” Đường Hạo Minh phất tay.

Trình Hiệp xoay người ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi, lấy một tập tài liệu ra bắt đầu phê duyệt.

Đột nhiên bên ngoài phòng làm việc có tiếng ồn.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Ai ở bên ngoài thế?”

“Tổng giám đốc, cổ đông Đường đang làm ầm ĩ lên đòi gặp anh.” Một người trong phòng thư ký đẩy cửa thò đầu vào, ngập ngừng đáp.

“Đường Mãnh?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cho ông ta vào.”

“Vâng.” Thư ký đáp lại, quay đầu trở ra.

Giây tiếp theo, cửa phòng làm việc mở toang, một người đàn ông trung niên bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.

Ông ta đi đến trước bàn làm việc của Đường Hạo Tuấn, hai tay đập một cái rầm xuống bàn của anh: “Hạo Tuấn, rốt cuộc cậu có ý gì đây?”

“Bác cả đang nói chuyện gì thế?” Đường Hạo Tuấn ngước mắt lên, bình thản nhìn ông ta.

Đường Mãnh bực bội hừ một tiếng: “Dĩ nhiên là việc cậu bắt Hạo Minh, rốt cuộc tại sao cậu lại làm vậy, nó là anh họ cậu đấy!”

“Trước khi bác cả đến chất vấn tôi chẳng lẽ không tìm hiểu lý do sao?” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thờ ơ.

Đường Mãnh kéo ghế ngồi xuống: “Tôi hỏi mấy chuyện đó để làm gì, nhưng bất kể có là lý do gì đi chăng nữa, cậu làm vậy với anh họ cậu cũng là không đúng. Cậu có biết việc làm của cậu bây giờ người trong giới đều biết hết rồi hay không, họ đều đang xem trò hề của chúng ta đấy.”

“Vậy thì đã sao?” Đường Hạo Tuấn tỏ ý xem thường, hỏi.

Đường Mãnh tức đến mức đau tim: “Vậy thì đã sao? Cậu không biết rốt cuộc họ đang nghĩ gì sao? Họ chỉ mong nhà họ Đường chúng ta đấu đá nhau, như thế thì họ sẽ có thể thừa dịp đối phó với nhà họ Đường chúng ta!”

“Bác cả yên tâm, họ không có cơ hội đó đâu. Bởi vì giữa tôi và Đường Hạo Minh không có tranh chấp về lợi ích mà chỉ là ân oán cá nhân, sẽ không gây ảnh hưởng đến tập đoàn Đường Thị.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.

Đường Mãnh nghẹn họng: “Nhưng kể cả là như thế thì cũng không tốt, họ xem trò hề của nhà họ Đường xong, chưa biết chừng còn lan truyền tin đồn thất thiệt ra bên ngoài về nhà họ Đường nữa.”

“Không sao, đợi khi tôi bắt được Đường Hạo Minh, tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, giải thích những tin đồn kia, vậy nên bác cả không cần phải lo.” Đường Hạo Tuấn lại cầm một tập tài liệu lên, bắt đầu xử lý.

Đường Mãnh thấy nói thế nào anh cũng không nghe, tạm thời bó tay, giận đến mức không nói nên lời.

Nhưng ông ta vẫn chưa quên mục đích thật sự của mình khi tới đây. Sau khi hít một hơi thật sâu, trên gương mặt béo múp của ông ta cố nặn ra nụ cười.