Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 71: Tôi Tin Rằng Ông Ta Vẫn Sẽ Có Cách






“Cái gì?” Tống Huyền ngạc nhiên.

Tống Vy và Đường Hạo Tuần liếc nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, làm cô ta kích động như vậy.

“Ai đã báo cáo ạ?” Tống Huyền nắm chặt điện thoại hỏi.

“Ba cũng không biết rõ nên mới gọi cho con, con hỏi Hạo Tuấn dùm ba, xem thử có thể tra ra không?” Tống Huy Khanh lo lắng nói, rồi cúp máy ngay.

Tống Huyền đặt điện thoại xuống nói: “Hạo Tuấn, ba em xảy ra chuyện rồi.” Cô kể lại nội dung cuộc gọi lúc nãy.

Tống Vy nhíu mày rồi nở nụ cười chế giễu.


Trước đây tập đoàn Tổng thị có mẹ cô quản lý giúp, nên chưa từng xảy ra những chuyện như vậy.

Giờ mẹ cô đi rồi, chẳng mấy chốc đã nảy sinh mọi vấn đề, ngay cả trốn thuế, làm giả sổ sách đều có hết, thảo nào bảy năm qua, xí nghiệp Tống thị không hề phát triển.

“Tôi sẽ giúp cô tra ra người nào đã báo cáo nhà họ Tống mấy người” Đường Hạo Tuấn phủi ống tay áo mới bị Tổng Huyền làm nhăn, lạnh nhạt nói.

Nhưng Tống Huyền chưa kịp vui mừng, anh đã nói tiếp: “Nhưng tra ra rồi sao?” “Ý anh là sao?” Tống Huyền sửng sốt.

Tống Vy cười nói: “Ý tổng giám đốc Đường là dù tra ra là ai báo cáo, cũng không cứu vãn nổi thiệt hại nặng nề lần này của Tống thị, trốn thuế và làm giả sổ sách không phải là chuyện nhỏ, mà là phạm pháp, nếu ba cô không muốn ngồi tù thì chỉ còn cách trả lại gấp đôi số thuế, nhưng nếu vậy thì Tổng thị...”
Cô không nói ra về sau.

Nhưng Tổng Huyền đã hiểu rõ, nếu bù vào số thuế thì Tổng thị sẽ trắng tay, đứng bên bờ vực phá sản.

Không, tuyệt đối không được phá sản, không dễ gì cô mới thay thế Tống Vy, trở thành cô cả nhà họ Tống, nếu phá sản, cô sẽ mất hết.

“Hạo Tuấn, anh sẽ giúp em đúng không?” Tống Huyền vội nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đút tay vào túi quần: “Cô nói thử xem tôi giúp cô bằng cách nào? Dù Tổng Huy Khanh trả lại số thuế không ngồi tù, thì ông ta cũng trở thành người thất tín, còn bị các ban ngành lập biên bản, nếu tôi đầu tư giúp ông ta, thì tập
đoàn Đường thì cũng sẽ bị các bộ ngành để ý, nên tôi không mạo hiểm đâu?
Đường Hạo Tuấn cực kỳ dứt khoát từ chối, làm tim Tống Huyền nguội lạnh.

Chỉ có Tống Vy là không hề bất ngờ.

Chuyện này đừng nói là Đường Hạo Tuấn, nếu đổi thành người khác cũng sẽ không giúp.

Mọi người đều không phải tên ngốc, sao có thể vì Tổng thị mà cho người khác cơ hội nhìn chằm chằm công ty mình.


Tống Huyền vẫn không bỏ cuộc, sốt ruột đến mức chảy nước mắt: “Hạo Tuấn, anh là chồng chưa cưới của em, sao anh có thể tuyệt tình như vậy?”
“Tôi không giúp cô là tuyệt tình?” Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo: “Vậy tôi hỏi cô, nếu bên xảy ra chuyện là tập đoàn Đường thị, thì liệu Tổng thị các cô có giúp không?”
“Chuyện này.” Câu hỏi này làm Tống Huyền nhất thời nghẹn họng, mấp máy môi mấy lần, nhưng không nói ra được đáp án.

Đường Hạo Tuấn khẽ cười chế giễu: “Cô xem, chẳng phải kết quả rất rõ ràng à?” “Không phải, Hạo Tuấn, không phải như thế, nếu tập đoàn Đường thị xảy ra chuyện, chắc chắn bên em sẽ giúp đỡ, chẳng phải giờ tập đoàn Đường thị vẫn ổn à?” Tống Huyền cúi đầu, mắt lóe lên.

Tống Vy bật cười: “Ý chủ nhiệm Tống là tập đoàn Đường thị không cho Tổng thị cơ hội giúp đỡ đúng không?” “Cô im đi, cô không nói không ai ở đây bảo cô câm đâu” Tống Huyền lườm cô quát.

Tống Vy xua tay nói: “Cô không cho tôi nói thì thôi.” Dứt lời, cô thật sự ngậm miệng lại, yên tĩnh đứng bên cạnh.

Đường Hạo Tuấn nhéo sống mũi, trầm giọng nói: “Được rồi, cô về đi, tốt xấu gì Tống Huy Khanh cũng quản lý xí nghiệp Tống thị nhiều năm như vậy, tôi tin rằng ông ta vẫn sẽ có cách”
“Nhưng.” Tống Huyền vẫn muốn nói gì đó.

Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Huyền im bặt ngay, nghiến răng nghiến lợi giậm chân, ra khỏi phòng hội nghị.

Cô ta vừa rời đi, Đường Hạo Tuấn vội lấy điện thoại ra, gọi cho bộ ngành có liên quan, hỏi xem rốt cuộc là ai đã báo cáo Tống thị.

Anh nhanh chóng đặt điện thoại xuống, đã nhận được đáp án.

Tống Vy do dự một lát, rồi nhìn Đường Hạo Tuấn hỏi: “Tổng giám đốc Đường, là ai thế?” Mặc dù cô đã không còn là cô cả nhà họ Tống.

Nhưng xí nghiệp Tống thì cũng có một phần tâm huyết của mẹ cô, nên cô không thể mặc kệ không hỏi han.


Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt đáp: “Là một hacker công nghệ đỉnh cao”
“Hacker?” Tống Vy hét lớn, trợn tròn mắt.

Không thể nào!
“Sao thế, em biết là ai à?” Phản ứng của cô quá rõ ràng, Đường Hạo Tuấn híp mắt, tất nhiên đã bắt đầu nghi ngờ.

Tống Vy sờ chóp mũi nói: “Ừm, có lẽ tôi đã biết là ai làm rồi, nhưng mong anh thứ lỗi vì tôi không thể nói ra thân phận người đó.”
Cô không định nói cho anh biết chuyện Hải Dương là hacker công nghệ, dù anh là ba ruột cậu bé, vì chỉ có càng ít người biết, cậu bé mới càng an toàn.

Dù gì Hải Dương vẫn chưa tới 5 tuổi, ngộ nhỡ bị người có ý đồ xấu lợi dụng thì sao? Đường Hạo Tuấn không biết Tống Vy đang kiêng kỵ điều gì, trong lòng anh hơi khó chịu về hành động bao che của cô, giọng nói cũng lạnh lùng thâm trầm hơn nhiều: “Em có thể không nói, nhưng tôi muốn biết tại sao người đó phải làm thế?”
“Người đó muốn báo thù giúp tôi” Tống Vy bất đắc dĩ đỡ trán, nhưng ánh mắt lại đầy cưng chiều: “Người đó biết tôi bị Tống Huy Khanh đánh và Tống Huyền bắt nạt đổ oan, nên muốn dạy cho họ một bài học”
“Xem ra người đó rất quan tâm em” Đường Hạo Tuấn mím môi hừ lạnh.

Tống Vy cười đáp: “Đúng vậy” Đường Hạo Tuấn càng khó chịu hơn, cả người tỏa ra hơi thở u ám đi ra ngoài.

Tống Vy bất giác phản ứng lại, hình như anh đang giận, nhưng lại không biết anh giận vì lý do gì?
Buổi chiều, Tống Vy đi đón con, bọn trẻ vừa nhìn thấy cô thì vui vẻ chạy tới, mỗi đứa ôm một chân cô: “Mẹ ơi! “Ngoan lắm!” Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ, rồi dẫn bọn trẻ lên xe taxi.

Trên xe, Tống Hải Dương chớp mắt nhìn cô: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đã nhìn thấy món quà bất ngờ mà con tặng cho mẹ chưa ạ?"