CHƯƠNG 677
Tống Vy nghe xong, thả cho anh một dấu like: “Anh tài thật, nhưng mà anh nghiêm túc muốn cô Lâm và bác sĩ Mạnh thành một đôi thật hả?”
“Mạnh Ngọc sẽ chăm sóc tốt cho Giai Nhi. Cậu ấy tính tình dịu dàng, sẽ bao dung mọi thứ của Lâm Giai Nhi, là người thích hợp nhất.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cũng thấy như vậy hợp lý nhưng trong lòng lại cảm thấy Lâm Giai Nhi không xứng với Mạnh Ngọc.
Nhưng mà Mạnh Ngọc đã thích thì đương nhiên cô sẽ không nói ra.
“Hy vọng bác sĩ Mạnh có thể thành công.” Tống Vy thoáng nhìn lên lầu hai.
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại nghĩ Mạnh Ngọc không có khả năng thành công được.
Dù gì thì toàn bộ tâm tư của Lâm Giai Nhi đã đặt hết lên người Đường Hạo Tuấn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn vừa bực bội lại thêm chút kiêu ngạo.
Kiêu ngạo bởi vì người đàn ông của mình quá ưu tú.
Còn bực bội cũng vì quá ưu tú nên luôn bị người khác ngấp nghé.
Đường Hạo Tuấn thấy ánh mắt Tống Vy nhìn lại đây thì nhướn mày: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tống Vy nhún vai, không định nói ra tâm tư trong lòng mình.
Đường Hạo Tuấn thấy cô không nói nên cũng không miễn cưỡng.
Tống Vy tiếp tục uống nước, dòng nước ngọt lành làm ướt đôi môi đỏ mọng của cô, trông nó càng thêm căng tràn đầy đặn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lại tối dần đi, vươn tay nắm nhẹ lấy cằm cô, nghiêng người hôn tới.
Tống Vy không kịp phòng bị đột nhiên bị anh hôn, nước uống trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống.
Đến khi đầu lưỡi anh tiến vào thì nước trong miệng cô ngay lập tức không thể ngăn lại được, theo khóe miệng chảy ra làm ướt cả vạt áo cô, rơi lên cả chiếc quần tây của anh.
Nhưng anh không vì thế mà ngừng lại, cứ vậy mà tiếp tục khuấy đảo, cùng cô uống hết ngụm nước kia đến không còn một giọt.
“Anh…” Tống Vy đỏ mặt đẩy anh ra, vừa định nói gì thì lại có tiếng động từ lầu hai truyền xuống.
Tống Vy đành phải nuốt xuống những lời muốn nói, ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Nhìn tâm trạng sung sướng như muốn bay lên trời cùng với vẻ mặt hưng phấn kích động của Mạnh Ngọc đang từ lầu hai bước xuống, trong đầu Tống Vy lại hiện ra một suy đoán không thể tin được.
Không lẽ anh ta đã tỏ tình thành công rồi hả?
“Bác sĩ Mạnh.” Tống Vy rời khỏi lồng ngực Đường Hạo Tuấn, ngồi sang một bên cất tiếng gọi Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc dừng chân, nhìn cô cùng với Đường Hạo Tuấn rồi phất tay: “Sao hai người lại ở đây?”
Tống Vy sửng sốt, Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại.
Tống Vy nghi hoặc nhìn Mạnh Ngọc: “Nơi này là nhà chúng tôi mà, bác sĩ Mạnh, anh bị làm sao vậy hả?”
Không phải là vui mừng đến mức mụ mị đầu óc rồi đấy chứ?
Mạnh Ngọc nghe Tống Vy nói mới sực phản ứng lại, vỗ trán: “Xem đầu óc tôi này. Xin lỗi, xin lỗi, tôi cứ tưởng còn đang ở bệnh viện.”
“Không sao.” Tống Vy lắc đầu, nhìn chằm chằm anh, hỏi: “Bác sĩ Mạnh, nhìn anh vui vẻ như vậy chắc là thành công rồi hả?”