Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 656




CHƯƠNG 656

Trước khi tan làm, cô nhận được điện thoại của Đường Hạo Tuấn, anh nói với cô là không thể đi đón hai con cùng cô được.

Hóa ra việc của anh là bận về chăm sóc Lâm Giai Nhi sao?

Tống Hải Dương cảm thấy tâm trạng của Tống Vy không tốt liền vẫy tay cô: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Tống Vy cố kiềm chế tâm trạng không vui, cúi đầu cười nhìn hai đứa bé: “Mẹ không sao.”

“Con không tin. Chắc chắn là mẹ rất buồn khi thấy ba dìu cô Lâm.” Tống Dĩnh Nhi nói.

Tống Vy hơi hé môi, đột nhiên không nói tiếp được nữa.

Hóa ra ngay cả Dĩnh Nhi cũng có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.

“Mẹ đừng lo, Dĩnh Nhi sẽ giúp mẹ.” Nói xong, Tống Dĩnh Nhi nhìn về hướng Đường Hạo Tuấn và Lâm Giai Nhi, hô lên thật to: “Ba, chúng con về rồi đây.”

Đường Hạo Tuấn đang tập trung vào việc dìu Lâm Giai Nhi nên không để ý đến ba mẹ con, anh nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ mới ngước nhìn sang.

Tống Vy thấy anh đã nhìn sang chỗ ba mẹ con nên đành phải dắt hai đứa trẻ bước tới.

Sau khi đến gần cô mới phát hiện ra có điều không ổn, đó là ánh mắt của Lâm Giai Nhi quá ảm đạm không có ánh sáng, không có tiêu điểm, giống như không nhìn thấy gì cả.

Chờ đã, không nhìn thấy sao?

Như nghĩ ra điều gì, Tống Vy lập tức giơ tay ra vẫy trước mặt Lâm Giai Nhi.

Lâm Giai Nhi không có phản ứng, chỉ kéo tay Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, có phải mẹ con cô Tống đã về không?”

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.

Lâm Giai Nhi lại hỏi: “Bọn họ đâu?”

Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.

Tống Vy nuốt nước miếng, cố nén sự chấn động trong lòng, đáp: “Chúng tôi ở trước mặt cô đây, cô Lâm, mắt cô bị sao vậy?”

Lâm Giai Nhi mỉm cười: “Mắt tôi bị mù rồi.”

“Mù?” Tống Vy kinh ngạc há to miệng.

Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng khi nghe vậy cô vẫn vô cùng ngạc nhiên.

Đường Hạo Tuấn mở miệng nói: “Đôi mắt của Giai Nhi đã bị mù gián đoạn từ lâu rồi. Một tiếng trước anh nhận điện thoại của cô ấy, nghe cô ấy bảo bị mù trở lại nên anh vội vàng quay lại đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Hóa ra là vậy.

Tống Vy hơi giật mình, sau đó cũng cảm thấy bình thường hơn trước hành động dìu Lâm Giai Nhi của anh.

Cô thực sự không thích bọn họ thân mật như vậy, nhưng Lâm Giai Nhi là người bị bệnh, cho nên cô sẽ không ghen tị vì chuyện đó.

“Nếu thế thì anh nên đưa cô Lâm đi bệnh viện đi.” Tống Vy nói rồi kéo hai đứa nhỏ sang một bên tránh đường cho họ.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng rồi nói: “Buổi tối mấy mẹ con ăn cơm trước đi, đừng đợi anh, nếu anh về muộn thì cứ đi ngủ trước đi.”

“Được.” Tống Vy cất tiếng, tỏ ý đã biết.