CHƯƠNG 655
Trong khi nói chuyện cô ấy cũng lập tức tìm kiếm tạp chí Venus.
Lập tức tìm được trang web của tạp chí, thiết kế váy lộng lẫy trên trang bìa xuất hiện ngay trước mặt hai người, ở góc dưới bên phải là chữ ký của Tiffany.
“Vy Vy, cậu nhìn này, bộ váy này được thiết kế đẹp quá. Nghe nói đã có tiểu thư của một nhà nào đó mua rồi. Chuẩn bị may để tham gia yến tiệc. Vậy nên chắc không phải của Tống Huyền đâu. Kỹ thuật cặn bã của Tống Huyền thì làm sao thiết kế được tác phẩm ưu tú thế này chứ?” Giang Hạ nói, trong giọng điệu đầy ý chê bai Tống Huyền.
Tống Vy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào thiết kế trên trang bìa.
Phải nói rằng bộ váy này quả thực rất đẹp, khiến mắt cô nhìn vào cũng phải sáng lên, nét vẽ mượt mà, phong cách tân tiến, đã đạt đến trình độ cao, Tống Huyền thật sự không vẽ nổi thiết kế này.
Thế này thì có vẻ là cô đa nghi quá rồi, Tống Huyền đã chết, cái tên Tô Huyền cũng chỉ khiến người ta dễ hiểu lầm thôi.
Nghĩ đến đây, sự nghi ngờ của Tống Vy đã tan biến hết.
Nhưng sau đó câu hỏi tiếp theo lại đến.
“Đúng là kỳ lạ, tớ còn không biết cô ta là ai, tại sao cô ta lại khiêu chiến tớ?” Tống Vy cắn môi lẩm bẩm.
Giang Hạ đóng giao diện tạp chí: “Về chuyện này thì tớ cũng đã nghĩ rồi. Chắc hẳn là cô ta muốn về nước phát triển. Vốn cho rằng với tài năng của mình và sự đánh giá của giới truyền thông trong ngành thời trang nước ngoài thì cô ta có thể nhanh chóng có được chỗ đứng, nhưng không ngờ ở trong nước lại có cậu.”
Tống Vy nhướng mày: “Vậy là cậu cảm thấy, sự tồn tại của tớ đe dọa đến khả năng phát triển của cô ta sao?”
“Tớ nghĩ nhất định là thế. Một núi không thể có hai hổ, cậu có thể uy hiếp đến cô ta thì lẽ nào cô ta lại không tìm cậu để gây phiền phức, muốn ép cậu xuống hay sao? Nếu cậu thi đấu mà thua cô ta thì cô ta có thể chứng minh cho cả nước thấy cô ta mới là người nên được kỳ vọng.” Giang Hạ nói.
Tống Vy nghe xong cũng cảm thấy có khả năng chính là như vậy, cô cười: “Nếu là như vậy thì tớ sẽ nhận lời thách đấu của cô ta, cậu trả lời giúp tớ là tớ rất vui khi có đối thủ như cô ta.”
Người ta đã đến tận cửa nhà khiêu khích cô rồi.
Cô không chấp nhận thì chẳng phải là kẻ hèn nhát sao?
Giang Hạ cũng ủng hộ Tống Vy thi đấu với Tô Huyền kia, lập tức gật đầu: “Yên tâm, tớ sẽ trả lời ngay.”
Nói xong cô liền để tay lên bàn phím bắt đầu gõ chữ.
“Tớ về phòng làm việc trước đây.” Tống Vy không có hứng thú với nội dung trả lời của cô nàng, vỗ vai cô ấy một cái rồi xoay người trở về phòng làm việc.
Thoáng chốc mà đã một tuần trôi qua.
Bên phía đồn cảnh sát vẫn báo là chưa bắt được người phụ nữ bí ẩn kia, cho nên vụ án chỉ có thể khép lại qua loa. Dù sao thì họ cũng không thể cứ lãng phí sức người đi bắt nghi phạm được.
Văn phòng thám tử mà Giang Hạ tìm đến cũng không thu hoạch được gì. Dường như người phụ nữ kia đã chìm xuống đáy biển, biến mất không thấy tăm hơi.
Vì vậy, không còn cách nào khác, Tống Vy và Giang Hạ chỉ có thể chấp nhận quyết định của đồn cảnh sát.
May là số tiền tham ô của trưởng kho và tổ trưởng kia đều đã thu hồi được, bởi vì sau khi họ tham ô tiền xong còn chưa kịp sử dụng đã bị bắt.
Ngày hôm đó, Tống Vy đến trường mẫu giáo đón hai đứa bé trở về biệt thự thì thấy Đường Hạo Tuấn đang dìu Lâm Giai Nhi ra khỏi biệt thự.
Nhìn cảnh này, đôi môi đỏ của cô mím lại, bàn tay nắm tay hai đứa nhỏ cũng không khỏi siết chặt lại.