Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 645-646




CHƯƠNG 645

Tống Vy hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng đè nén được lửa giận trong lòng: “Cô Lâm. Chuyện lần này tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Mong là Dĩnh Nhi không ngã bị thương. Nếu có thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Cô đã nể mặt ông Cố mới không truy cứu chuyện cô ta muốn đẩy cô xuống lầu.

Nhưng nếu Dĩnh Nhi thực sự có chuyện gì thì cô sẽ không quan tâm đến chuyện đó nữa, đó là nguyên tắc làm mẹ của cô.

Nghĩ đến đây, Tống Vy lại liếc nhìn Lâm Giai Nhi lần cuối, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn đến khi mặt Lâm Giai Nhi tái nhợt đi, sau đó mới đuổi theo ba cha con.

Tống Vy mở cửa phòng Tống Dĩnh Nhi ra, cả ba người đều đang ở trong này.

Tống Dĩnh Nhi đang nằm trong lòng Đường Hạo Tuấn, mặc dù cô bé không còn khóc nữa nhưng trông rất ấm ức, không nói câu gì.

Tống Hải Dương thì đang đứng ở bên cạnh, tay cầm một cây kẹo mút, cố gắng làm cho Tống Dĩnh Nhi cười.

Nhưng Tống Dĩnh Nhi thực sự bị dọa sợ, cô bé không ngừng chui vào trong ngực Đường Hạo Tuấn, ngay cả cây kẹo mút yêu thích cũng không cần.

“Dĩnh Nhi.” Tống Vy nhẹ nhàng gọi cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn cô, miệng chu lên mách tội với mẹ mình.

Tống Vy nhìn cô gái nhỏ như vậy thì cảm thấy rất đau lòng.

Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Vương: “Thưa cậu chủ, bác sĩ đến rồi.”

“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn mở miệng, thốt ra hai chữ.

Cửa mở, dì Vương dẫn một bác sĩ vào.

Đường Hạo Tuấn buông cô gái nhỏ trong ngực mình ra, đặt cô bé lên giường: “Anh xem con gái tôi có bị thương chỗ nào không?”

“Vâng.” Bác sĩ đáp, tiến lên định kiểm tra cho Tống Dĩnh Nhi.

Nhưng Tống Dĩnh Nhi không chịu, chỉ muốn trốn trong lòng Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: “Bé ngoan, nghe lời nào, để bác sĩ xem có ngã bị thương không nhé. Dĩnh Nhi còn phải học đàn nữa mà. Nếu té ngã thì không học đàn được đâu.”

Cô vừa dỗ vừa lừa để Tống Dĩnh Nhi không dám trốn, cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống cho bác sĩ khám.

Sau khi xem xong bác sĩ thả váy của cô gái nhỏ xuống.

Đường Hạo Tuấn trầm giọng hỏi: “Con gái tôi không sao chứ?”

Tống Vy và Tống Hải Dương cũng nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

Bác sĩ lắc đầu: “Không sao, mông bị ngã nên hơi đỏ lên thôi, xương cốt không bị thương gì. Hai vợ chồng không phải lo lắng.”

Nghe đến đây Tống Vy mới thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt căng thẳng của Đường Hạo Tuấn cũng dịu đi.

Sau khi dì Vương đưa bác sĩ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người.

Tống Vy siết chặt tay nói với Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, ban nãy anh nói, sau khi tiệc hồi phục kết thúc, Lâm Giai Nhi sẽ được đưa đi đúng không?”

Đường Hạo Tuấn nhìn cô rồi gật đầu: “Ừ.”



CHƯƠNG 646

“Tốt lắm, em hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh nói. Đừng để đến lúc đó Lâm Giai Nhi lại không được đưa đi. Anh đã thấy tình hình hôm nay rồi đấy. Dĩnh Nhi chỉ tò mò chạm vào đàn của cô ta một chút thôi mà cô ta đã đối xử với con bé như vậy rồi. May mà có tấm thảm, nếu không Dĩnh Nhi nhất định sẽ không chỉ bị ngã đỏ mông đơn giản như vậy đâu!”

Tống Vy chỉ vào Tống Dĩnh Nhi nói.

“Xin lỗi, anh cũng không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện này.” Đường Hạo Tuấn cũng biết nếu không có tấm thảm thì chuyện gì sẽ xảy ra với Tống Dĩnh Nhi, nên anh mới muốn đưa Lâm Giai Nhi đi sớm.

Hơn nữa, bây giờ anh cũng cảm thấy rất hối hận tại sao lúc trước mình lại đồng ý để Lâm Giai Nhi vào đây ở.

Tống Vy nhắm mắt lại, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Hạo Tuấn, không phải em ép buộc anh, mà là ba mẹ con em với Lâm Giai Nhi đã bất hòa sẵn rồi. Nếu anh không thể đưa cô ta đi thì ba mẹ con em sẽ đi.”

Tóm lại, có Lâm Giai Nhi thì không có họ, có họ thì không có Lâm Giai Nhi.

Lần này Lâm Giai Nhi đã đẩy Dĩnh Nhi rồi, cô hoàn toàn không dám suy nghĩ lần tiếp theo cô ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Lời nói của Tống Vy khiến Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Mẹ con em mới là chủ nhân của biệt thự, không có lý do gì lại phải đi cả.”

“Vậy anh chắc chắn là sẽ để Lâm Giai Nhi rời đi sau khi tiệc hồi phục kết thúc phải không?” Đôi mắt Tống Vy hơi sáng lên.

Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay cô, kéo cô vào lòng: “Nếu anh không chắc chắn thì lúc ở dưới lầu cũng sẽ không nói như vậy với Giai Nhi.”

Nghe anh nói lời này, cuối cùng Tống Vy mới vui vẻ nhăn mũi: “Thế thì còn tạm được.”

“Thôi được rồi, nếu Dĩnh Nhi không sao thì chúng ta xuống lầu trước đi, đến giờ ăn tối rồi.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.

Tống Vy thoát khỏi vòng tay của anh, sau đó mỗi người kéo theo một đứa trẻ đi ra khỏi phòng xuống lầu.

Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sô pha dưới lầu, cúi đầu, vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, cô ta vội vàng đứng dậy, xoay người ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt đỏ hoe.

Thấy cả gia đình bốn người đi xuống, cô ta ôm một con gấu đồ chơi ở bên cạnh lên rồi đi vòng qua ghế sô pha bước lên đầu cầu thang.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy cũng đúng lúc đi đến trước mặt cô ta.

Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy cô ta lập tức nấp ra sau lưng Tống Vy, Đường Hạo Tuấn cũng cố ý đứng trước mặt ba mẹ con.

“Có chuyện gì không?” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.

Đây là lần đầu tiên Lâm Giai Nhi được trải nghiệm sự thờ ơ của anh, điều này khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

Cô ta nâng con gấu đồ chơi lên nhìn Tống Vy: “Cô Tống, tôi đến để xin lỗi Dĩnh Nhi. Cái này… tặng cho cô bé.”

Tống Vy liếc nhìn con gấu nhỏ trên tay cô ta, nó màu nâu, cao chừng nửa mét, trông rất dễ thương, là loại mà trẻ con yêu thích.

Dĩnh Nhi thích những món đồ chơi dễ thương như thế này, nhưng cô không định nhận thay Dĩnh Nhi.