Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 611




CHƯƠNG 611

“Có một tin tốt.” Giang Hạ vẫy tập tài liệu trên tay.

“Tin tốt gì vậy?” Thấy cô ấy không giấu nổi vẻ mặt hớn hở, Tống Vy cũng cảm thấy tò mò, cô đi vào văn phòng.

Giang Hạ đưa tập tài liệu cho cô: “Đương nhiên là chuyện chúng ta nhận được hỗ trợ của nhà nước rồi.”

“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc, cô vội vàng mở tập tài liệu trong tay ra xem thử, thấy mọi chuyện đúng là như vậy. Cô vừa vui mừng vừa khó hiểu: “Không phải danh sách đã được quyết định là công ty Thời trang Thần Tinh sao, sao chúng ta lại có vậy? Giang Hạ, liệu cậu có bị lừa không?”

Giang Hạ lườm cô một cái: “Cái gì? Đây là con dấu của cơ quan nhà nước, làm sao tớ có thể bị lừa được?”

“Thế suất của chúng ta từ đâu mà ra?” Tống Vy chỉ vào tập tài liệu rồi hỏi.

“Đương nhiên là suất bổ sung rồi.” Giang Hạ tự rót cho mình một ly cà phê rồi giải thích: “Đúng là lúc đầu chỉ có một suất, nhưng vì hai show cậu về nước nên bên trên thay đổi ý kiến, quyết định cho chúng ta thêm một suất nữa.”

“Chờ một chút, hai show?” Đôi lông mày thanh tú của Tống Vy hơi chau lai: “Lấy đâu ra hai show? Không phải một show thôi sao? Chỉ có một show Dục Hỏa Trùng Sinh thôi mà.”

“À, tớ quên nói cho cậu biết.” Giang Hạ hình như nhớ ra chuyện gì đó, cô vỗ trán: “Còn một show nữa là Quang Huy Nhật Nguyệt, chính là chỗ quần áo mà cậu đã thiết kế cho tổng giám đốc Lục đấy.”

“Những bộ quần áo đó mà cũng lên sàn diễn sao?” Tống Vy kinh ngạc hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy. Mới hai ngày trước, thư ký Lý còn gọi điện thoại cho tớ, bảo cậu tới tham gia phần cảm ơn các nhà thiết kế cuối cùng nữa. Nhưng vì chuyện của bác gái nên tớ đã từ chối giúp cậu rồi. Tuy nhiên, show đó rất thành công, nếu không tin cậu lên mạng tìm thử video mà xem.”

“Ừ, tớ tin những gì cậu nói mà. Một lát nữa xem video sau cũng được. Nói tiếp chuyện một suất kia đi.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.

“Nói ra thì chuyện chúng ta giành được một suất đó còn phải cảm ơn tổng giám đốc Lục đấy.” Giang Hạ cũng ngồi xuống.

Tống Vy chớp mắt: “Là sao?”

“Bởi vì tổng giám đốc Lục đã mời mấy lãnh đạo ở trên tới show Quang Huy Nhật Nguyệt, còn giới thiệu chúng ta với bọn họ nữa, nên bên trên mới cho chúng ta một suất này.” Giang Hạ trả lời.

Tống Vy gật đầu hiểu ra: “Nếu nói như vậy thì chúng ta nợ tổng giám đốc Lục một mối ân tình rồi.”

“Còn không phải vậy sao? Từ khi công ty thành lập đến nay, chúng ta đã mắc nợ mấy lần rồi.” Giang Hạ chống đầu cảm thán: “Nếu tiếp tục như vậy, không biết phải trả thế nào nữa.”

Nghe thấy câu này, Tống Vy im lặng một lúc: “Như vậy đi, cậu liên lạc với thư ký Lý, nói là chúng ta mời tổng giám đốc Lục ăn cơm rồi bàn bạc một số chuyện thiết kế. Tớ sẽ thiết kế miễn phí cho anh ta một bộ sưu tập, coi như trả ơn anh ta đã giúp chúng ta có được một suất kia.”

“Được, vậy tớ sẽ liên hệ.” Giang Hạ đứng dậy, cầm điện thoại đi sang một bên gọi điện.

Tống Vy mở máy tính, tìm kiếm video của các show lớn trong mấy ngày hôm nay.

Cô đang xem được một nửa thì Giang Hạ quay về, đau khổ như mất cha mất mẹ.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Tống Vy cũng đoán được đại khái, cô cầm cốc cafe trên bàn lên nhấp một ngụm: “Bị từ chối rồi sao?”

Giang Hạ bĩu môi, gật đầu: “Thư ký Lý nói tổng giám đốc Lục không cần chúng ta trả ơn, chuyện ăn cơm cũng không cần thiết. Thật sự không biết giám đốc Lục kia suy nghĩ cái gì nữa. Cậu nói xem, anh ta không cần gì cả thì giúp chúng ta như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?”

Tống Vy nhún vai.

Cô cũng không biết tổng giám đốc Lục kia có mục đích gì.