Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 547




CHƯƠNG 547

Có người giải thích: “Sếp Giang, mọi người đang hỏi chuyện vui của sếp Tống.”

“Chuyện vui?” Ánh mắt Giang Hạ sáng lên: “Tôi thích nhất là nghe chuyện vui, Vy Vy, chuyện vui gì thế?”

Tống Vy trợn mắt liếc cô ấy, sau đó nói: “Chuyện vui chính là, tớ kết hôn rồi!”

Văn phòng lập tức yên lặng tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau, mọi người mới phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: “Kết hôn rồi?”

Giang Hạ cũng vậy, cả người đều sững sờ, há hốc miệng: “Vy Vy, thật hay giả thế?”

“Thật đó!” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ vội vàng ném tài liệu trong tay đi, khoác vai cô: “Vy Vy, chuyện từ khi nào thế?”

“Sáng nay, vừa mới đăng ký xong.” Tống Vy nhìn Giang Hạ nói.

Giang Hạ nuốt nước miếng: “Sao bất ngờ quá vậy?”

Tống Vy cũng không biết giải thích với cô ấy thế nào, mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng là rất bất ngờ, không chúc mừng tớ sao?”

Giang Hạ còn chưa mở miệng, những người khác đã tranh nhau nói chúc mừng, còn duỗi tay đòi kẹo cưới nữa.

Tống Vy đáp lại từng câu, kẹo cưới để bù sau, sau đó giải tán đám đông, đi vào trong văn phòng.

Giang Hạ đi theo phía sau cô: “Vy Vy, nghĩa là sau này cậu và tổng giám đốc Đường chính là vợ chồng rồi hả?”

“Đúng vậy.” Tống Vy bỏ túi trên vai xuống.

Giang Hạ tới gần: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ?”

“Chuyện này không vội, để sau rồi tính.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.

Giang Hạ bĩu môi: “Sau này là bao giờ? Đừng có kéo dài rồi quên luôn đấy.”

“Sao có thể được chứ.” Tống Vy mỉm cười, sau đó nhìn tài liệu trên tay cô: “Cái gì kia?”

“À, đây là kiểm kê thiết kế của tổng bộ. Sắp cuối năm rồi, mang tới cho cậu xem có sót bản thiết kế nào không, có nhân viên nào tự ý bóp méo không.” Dứt lời, Giang Hạ đưa tài liệu tới.

Tống Vy nhận lấy, sau đó tùy ý lật xem rồi đặt sang bên cạnh: “Tớ biết rồi, lát nữa tớ xem. Cậu giúp tớ mua ít kẹo cưới rồi chia cho mọi người đi.”

“Được.” Giang Hạ đồng ý, xoay người rời đi.

Tống Vy đột nhiên nhớ tới gì đó, lên tiếng gọi cô ấy: “Giang Hạ.”

“Sao thế?” Giang Hạ nghi hoặc quay đầu.

Tống Vy chần chừ một lát, cuối cùng lại lắc đầu: “Không có gì, cậu đi làm việc đi.”

“Cái gì vậy, quái gở thế.” Giang Hạ lầm bầm, mở cửa ra ngoài.

“Haiz…” Tống Vy máy môi, thở dài một hơi.

Vốn dĩ cô muốn hỏi Giang Hạ, nếu kẻ đầu sỏ chuyện đốt kho hàng và bắt cóc cô có liên quan tới Kiều Phàm, hơn nữa, còn có khả năng Kiều Phàm đang bao che cho đối phương, Giang Hạ sẽ làm thế nào?

Sẽ tin tưởng cô, hay là tin Kiều Phàm?

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không hỏi gì, vì hỏi ra, sẽ khiến Giang Hạ ở giữa khó xử.

Cứ để như vậy đi!