"Em biết rồi, anh được bệnh viện nhà họ Mạnh mời, trở về nước nhậm chức đúng không?" Tống Vy ngồi về trên ghế.
Kiều Phàm ngơ ngẩn, "Sao biết rõ ràng vậy?"
Tống Vy giải thích, "Lần trước Hải Dương bị bệnh, ở bệnh viện gặp được bác sĩ Mạnh, nghe anh ấy nói chuẩn bị mời anh làm một cuộc giải phẫu cho người ta"
Cô nhớ, hình như là một cô gái tên Giai.
"Thì ra là vậy" Kiều Phàm mặt đầy tiếc nuối thở dài, "Vốn còn muốn để em đoản một chút." Tống Vy cười khẽ, "Cụ thể lúc nào trở lại, em đi đón anh?" "Vậy phải xem visa lúc nào xong, chờ xong, anh lại nói cho em" "Được!"
Sau đó, Tống Vy và Kiều Phàm lại nói mấy câu, thì kết thúc cuộc nói chuyện.
Lúc này, một đồng nghiệp đi tới, "Nhà thiết kế Tống, bên sản xuất quần áo nói dáng quần áo có chút vấn đề, hy vọng cô đi nhìn một chút"
"Được, tôi lập tức đi" Nói xong, Tống Vy cầm túi, rời khỏi bộ phận thiết kế.
Đến buổi chiều, cô gửi tin nhắn cho Giang Hạ, để Giang Hạ hỗ trợ đón bọn trẻ, sau đó có một thân một mình đón xe đến khách sạn năm năm trước cô thất thân.
Cuộc điện thoại buổi sáng của Tống Huyền giống ma âm vậy, vẫn quanh quẩn trong lòng cô.
Cho nên cô nhất định phải đi làm rõ, năm đó ở cùng cô một đêm rốt cuộc là ai, nếu không cô ăn ngủ không yên! "Xin chào" Tống Vy đi tới trước quầy, "Xin hỏi, giám đốc ở đây không?" "Có, xin chờ một chút!" Cô gái trước quầy lễ phép cười với cô, sau đó cầm lên bộ đàm, gọi giám đốc tới.
Giám đốc quan sát Tống Vy một cái, khách khí dò hỏi: "Cô tìm tôi?" "Tôi muốn tra camera của khách sạn, có thể không?" Tổng Vy hít sâu một cái nói.
Giám đốc ngẩn người một chút, sau đó từ chối, "Thật xin lỗi cô, vì bảo vệ riêng tư của khách sạn chúng tôi, tôi không thể để ngài kiểm tra, trừ phi có lý do đặc thù."
Lý do đặc thù...!
Tống Vy rủ mí mắt, "Vậy nếu như tôi nói, năm năm trước tôi bị xâm hại, bây giờ tôi muốn tìm ra người xâm hại tôi, cũng không được sao?"
Nghe vậy, thịt béo trên mặt giám đốc run một cái, rõ ràng bị lời của cô kinh động, chợt đổi lời nói.
"Dĩ nhiên có thể, chúng tôi rất vui lòng phối hợp Đều đã dính đến án hình sự, không phối hợp không được.
Nhỡ cô gái này báo cảnh sát, để cảnh sát xem camera, vậy danh dự của khách sạn sẽ bị hao tổn.
"Mời cô!" Giám đốc làm một tư thế mời.
Tống Vy nói cám ơn, đi theo sau lưng ông ta đi tới phòng camera.
Bởi vì Tống Vy muốn kiểm tra camera năm năm trước, nhân viên phòng camera tìm hơn nửa ngày, mới tìm ra lưu trữ camera, thu âm của năm năm trước, mở ra.
Tống Vy đứng trước màn hình lớn nhất, hai tay nắm chặt, cho thấy sự không bình tĩnh của cô lúc này.
Rất nhanh, camera đã chiếu đến cảnh Tổng Huyền đưa cô đi trên hành lang khách sạn, một giây sau, Tổng Huyền đột nhiên mở ra một cánh cửa, đẩy cô vào phòng.
"Chờ một chút!" Giám đốc bỗng nhiên kêu ngừng.
Tống Vy nhìn anh, "Sao thế?" "Cô Tống, vừa rồi cô nói, năm đó cô ở 3606 đúng không?" Giám đốc hỏi.
JILL
"Không sai" Ánh mắt Tống Vy chợt lóe, gật đầu, trong lòng lại có chút chột dạ.
Cô nói dối, cô cố ý nói với giám đốc, chị cô thuê phòng khách sạn giúp cô, để cô nghỉ ngơi, nhưng sau đó có người xông vào phòng, xâm hại.
Cứ như vậy, giám đốc mới không cho là, cô chủ động tiến vào phòng hiến thân, dẫu sao, quả thực không vinh dự!
Giám đốc không hoài nghi thật giả trong lời Tống Vy, chỉ về phía cô vào cửa phòng nói: "Nhưng cô Tống vào không phải là 3606, mà là 3609."
"Ông nói gì?" Mặt Tống Vy biến sắc, ánh mắt cũng trợn to.
Giám đốc mặt đầy áy náy, "Đây là sai lầm của khách sạn chúng tôi, lúc ấy số 9 của 3609 bị lỏng ra, cho nên biến thành 6, chúng tôi cũng là sau đó kiểm tra phòng mới phát hiện"
Thân thể Tống Vy lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.
Cho nên năm đó cô vào sai phòng, ngủ sai người? "Vậy chủ phòng 3609 là ai?" Tống Vy trắng mặt, giọng run rẩy hỏi.
Giám đốc đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy gì, chỉ màn hình chép miệng, "Là anh ta!"
Tống Vy vội vàng đưa mắt lên màn ảnh, chỉ thấy mộ thân ảnh cao lớn lảo đảo nghiêng ngả xuất hiện ngoài cửa 3609, anh cúi đầu, Tống Vy không nhìn thấy mặt anh, trong lúc nhất thời có chút nóng nảy.
U
Cho đến sau đó người đàn ông mở cửa, tiến vào phòng, anh rốt cuộc lộ ra góc nghiêng.
Mặc dù góc nghiêng không thành thục như bây giờ, nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra.
Đường Hạo Tuấn! Khó trách Hải Dương và anh giống như vậy, hóa ra bọn họ thật sự là ba con! Tống Vy che miệng, nước mắt chạy trong hốc mắt.
Mặc dù trước khi tới, cũng đã có suy đoán, nhưng khi thật sự xác nhận vẫn không tránh được cảm thấy khiếp sợ, trên đời này, lại còn có chuyện quạ đen như vậy.
"Cô không sao chứ?" Giám đốc thấy cô khóc, không kìm được ân cần hỏi một câu.
Tống Vy chậm rãi lắc đầu một cái, "Tôi không sao, tôi có thể sao chép một phần camera không?" Giám đốc đồng ý.
Tống Vy lấy ra đã chuẩn bị trước, sao chép camera, rồi rời khỏi khách sạn.
Lúc đi, bước chân đều rối loạn.
Đêm đó, Tổng Vy cả đêm không ngủ, ngày thứ hai mang khuôn mặt đầy mệt mỏi tới sân bay.
Đường Hạo Tuấn thấy hai vành mắt đen của cô, đuôi mày nhếch lên.
Người phụ nữ này, tham gia cuộc gặp gỡ các nhà phê bình đã vui như vậy? "Vé máy bay cầm chưa?" Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh Tống Vy, đạm thanh hỏi.
Tống Vy không phản ứng, ngồi ngốc trên ghế.
Đường Hạo Tuấn không nhịn được nhíu mày một cái, sau đó đưa tay giơ giờ trước mặt cô.
Lần này Tống Vy rốt cuộc hội thần, ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vội vàng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Đường tổng, anh tới rồi."
"Cô sao thế?" Đường Hạo Tuấn nheo mắt phượng hẹp dài nhìn cô chăm chú.
Hình như người phụ nữ này đang tránh anh? "Không...!Không sao..." Tay Tống Vy đặt trên đùi, nắm thật chặt váy, cả người cũng để lộ tư thái khẩn trương.
Kể từ khi biết người đàn ông trước mắt là ba ruột của hai đứa con cô.
Cô phát hiện, cô đã không có cách nào đối mặt tự nhiên với anh như bình thường.
Sao Đường Hạo Tuấn có thể không nhìn ra Tống Vy đang nói dối, môi mỏng mím lại, còn muốn hỏi gì đó, loa ở sân bay bỗng nhiên vang lên, cắt đứt lời anh.
Khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, sửa lời nói: "Đi thôi, lên máy bay"
"Ừ" Tống Vy vội gật đầu.
Sau khi lên máy bay, Tống Vy nhìn chỉ có hai người bọn họ ở buồng hạng nhất, rốt cuộc ý thức được chỗ không đúng, hỏi Đường Hạo Tuấn ở bên đối diện, "Đường tổng, chỉ có hai người chúng ta sao?"
Đường Hạo Tuấn đang lật xem một quyển tạp chí, nghe thấy lời của cô, ừ một tiếng, "Trình Hiệp ngày mai tới." "Thế sao." Tống Vy cắn môi dưới.
Cho nên mấy giờ sau, cô đều phải ở một mình với anh? Khóe mắt Đường Hạo Tuấn thấy được sự xoắn xuýt trên mặt Tống Vy, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô có ý gì? Cô không tình nguyện ở chung một chỗ với anh?
"Đường tổng, tôi có thể hỏi một chuyện không?" Tống Vy không biết trong lòng Đường Hạo Tuấn đang nghĩ gì, hít sâu một cái, đột nhiên nói.
Đường Hạo Tuấn trả lời ba chữ lạnh như băng, "Cô hỏi đi!" Tống Vy lấy dũng khí, cắn răng hỏi, "Nếu như có một ngày, anh biết ở bên ngoài anh có con, anh sẽ làm gì?" Nghe lời này, Đường Hạo Tuấn đùng một cái khép tạp chí lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, con ngươi sâu thẳm, giống
như muốn nhìn thấy cô vậy, "Cô hỏi cái này làm gì?"
Lo lắng bị anh nhìn xảy ra cái gì, Tống Vy vội vàng rũ mí mắt, che kín hốt hoảng và chột dạ trong mắt, tận lực để giọng
nói của cô nghe tự nhiên, "Tôi tò mò, tối qua tôi xem ti vi, nam chính trong đó biết anh ta ở bên ngoài có con, nhưng không biết nên làm cái gì, cho nên tôi muốn nghe một chút ý kiến của Đường tổng"
Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, "Đón về, con của tôi, tuyệt không thể lưu lạc bên ngoài."