Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 504-505-506




CHƯƠNG 504

Tống Vy không ngờ anh lại làm như vậy, ngây người ra một lúc, rồi tức thì hoàn hồn, đáp lại nụ hôn.

Có lẽ là vẫn đang tức giận vì cô chưa đồng ý kết hôn với anh ngay.

Đường Hạo Tuấn gặm cắn đôi môi Tống Vy một hồi, không hề che giấu thể hiện ý muốn trừng phạt.

Tới khi Tống Vy cảm thấy môi hơi đau, không thoải mái rên lên một tiếng, anh mới buông cô ra.

Lúc này, đôi môi cô đã vừa đỏ vừa sưng lên, lớp son trên môi đã bị người đàn ông ăn sạch sẽ.

“Anh…” Tống Vy che miệng lại, đôi mắt như phủ một lớp sương mù trừng lên với Đường Hạo Tuấn, ánh mắt đầy vẻ lên án.

Cô thật sự không biết anh bị chập dây thần kinh nào mà lại cắn cô!

Nhưng Đường Hạo Tuấn lại làm như không thấy Tống Vy đang trách móc, dùng ngón cái lau sạch vết nước và son trên môi, giọng nói lộ ra ý cười: “Được rồi, em ra ngoài trước đi, anh có một cuộc họp online.”

Khóe miệng Tống Vy run rẩy.

Hôn xong là muốn đuổi cô đi luôn?

Anh làm thế này có giống tra nam vô tình đểu cáng trên mạng hay đồn không?

“Sao thế?” Thấy ánh mắt Tống Vy nhìn mình rất kỳ lạ, Đường Hạo Tuấn nhướng mày.

Tống Vy xua tay: “Không có gì, em ra ngoài trước, anh làm việc đi.”

Dứt lời, cô xoay người mở cửa ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Tống Vy bị bốn đôi mắt của hai người lớn, hai trẻ nhỏ chú ý.

Đặc biệt là Hạ Bảo Châu, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cười vô cùng nham hiểm: “Vy Vy, cậu với tổng giám đốc Đường ở bên trong…”

“Khụ khụ.” Tống Vy đỏ mặt, ho thật mạnh hai tiếng, nói với cô ấy, loại chuyện này cô ấy biết là được rồi, không cần phải nói ra.

Vì hai đứa trẻ còn đang ở đây.

Hạ Bảo Châu cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý Tống Vy rồi cười nham hiểm, luôn miệng nói “tớ hiểu rồi”, sau đó không nói gì nữa.

Mấy tiếng sau, đã tới nước M.

Hạ Bảo Châu xuống máy bay, đứng bên thang máy bay rồi tạm biệt Tống Vy: “Vy Vy, tớ đi trước đây.”

“Được.” Tống Vy gật đầu.

Hạ Bảo Châu thả cần kéo vali, tiến về phía trước một bước, giang tay muốn ôm lấy cô.

Đường Hạo Tuấn thấy vậy liền tối sầm mặt, thẳng thừng kéo Tống Vy ra.

Hạ Bảo Châu bổ nhào vào không khí, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, ngay lập tức hiểu ra, anh đang ghen, không muốn để cô ấy ôm Vy Vy.

Hạ Bảo Châu ngại ngùng cười với Đường Hạo Tuấn, chột dạ buông tay xuống, lùi lại vị trí vừa rồi.

Lúc này, thấy cô tự ấy tự giác như vậy, Đường Hạo Tuấn mới buông tay Tống Vy ra.

Tống Vy ngại ngùng cười với Hạ Bảo Châu: “Xin lỗi Bảo Châu, anh ấy… hơi độc tài.”

Cô cũng không ngờ anh lại ghen với cả phụ nữ.

Ngay cả Trình Hiệp đang dắt hai đứa trẻ ở bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn tổng giám đốc nhà mình.

Độc tài?

Đường Hạo Tuấn hơi nghiêng mặt, nhìn cô gái bên mình.


CHƯƠNG 505

Hóa ra trong lòng cô, anh là một người đàn ông rất độc tài sao?

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Đường Hạo Tuấn cũng không phản bác lại lời của Tống Vy.

Hạ Bảo Châu xua tay với Tống Vy: “Không sao, tổng giám đốc Đường rất quan tâm đến cậu nên mới không thích người khác tiếp cận cậu, tớ hiểu mà.”

Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Hạ Bảo Châu, cuối cùng, ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Điều này khiến Hạ Bảo Châu không khỏi thở phào một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực.

Cuối cùng bầu không khí lạnh lẽo này cũng biến mất.

Cô ấy chỉ muốn ôm Vy Vy một cái thôi mà, anh có cần phải đối xử với cô ấy như vậy không? Âm thầm bắn tên về phía cô ấy, khiến cô ấy phải chịu áp lực lớn như vậy. Nên chuồn nhanh thì hơn, đỡ phải làm kì đà cản mũi họ.

Nghĩ vậy, Hạ Bảo Châu một lần nữa kéo vali, tay kia vẫy chào Tống Vy và Đường Hạo Tuấn: “Được rồi, Vy Vy, không còn sớm nữa, tớ thật sự phải đi rồi. Tạm biệt!”

“Tạm biệt!” Tống Vy cũng mỉm cười vẫy tay.

Hạ Bảo Châu cúi người chào Đường Hạo Tuấn, cảm ơn anh giúp cô ấy mua vé máy bay, sau đó đứng thẳng người, nhanh chóng rời khỏi sân bay.

Sau khi cô ấy đi, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tống Vy “ừ” một tiếng, chủ động khoác tay anh, cùng anh đi qua cửa VIP.

Còn Trình Hiệp, mỗi tay dắt một đứa trẻ, chua xót đi theo phía sau.

Nhân viên sân bay ở phía sau anh ta giúp họ đẩy hành lý.

Chẳng mấy đã tới khách sạn.

Đường Hạo Tuấn đặt một phòng tổng thống, một nhà bốn người họ ở hoàn toàn rộng rãi.

Lúc này đã là buổi tối, còn trong nước thì vừa mới hừng đông.

Hai đứa trẻ ở trên máy bay không ngủ được, bây giờ tới khách sạn lại buồn ngủ.

Tống Vy giục chúng mau đi ngủ, dù sao cũng phải ở nước ngoài vài ngày, nhất định sẽ chênh lệch múi giờ.

Hai đứa trẻ không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngoan ngoãn đi vào phòng.

Tống Vy đắp chăn cho hai đứa, sau đó lại khom lưng thơm mỗi đứa một cái rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Trở về phòng ngủ chính, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong, vừa đi về phía giường vừa hỏi cô: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi sao?”

“Ừ, vừa mới ngủ.” Tống Vy che miệng ngáp một cái, cũng có chút buồn ngủ.

Đường Hạo Tuấn lau tóc: “Đi tắm đi, anh xả nước sẵn cho em rồi.”

Anh chu đáo như vậy, khiến Tống Vy cảm thấy ấm áp, gật đầu cười: “Cảm ơn Hạo Tuấn.”

Dứt lời, cô bước lên, ôm mặt anh rồi khẽ hôn một cái.

Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, ngay lập tức ôm cô lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô: “Em đang quyến rũ anh đấy à?”

Tống Vy đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “Đâu có, em chỉ đang cảm ơn anh thôi.”

Cô cũng không ngờ một hành động vô tình của mình lại khơi dậy tinh thần anh như vậy.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cảm ơn anh đã xả nước tắm cho em?”

“Đúng vậy.”


CHƯƠNG 506

Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh xả nước tắm cho em không thiệt, đi tắm đi.”

Anh đặt tay lên hông cô, đỡ cô dậy.

Hai chân vừa đứng vững là Tống Vy lập tức chạy vào phòng tắm, cứ như sợ chạy chậm thì người đàn ông này sẽ đổi ý.

Người đàn ông nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, kéo khăn bông trên cổ xuống, tiếp tục lau tóc.

Trong phòng tắm, Tống Vy cởi quần áo trên người ra, tiến vào bồn tắm, chậm rãi dựa lưng lên thành bồn.

Cô vừa dựa vào, máy mát xa sau lưng lập tức tự khởi động, mát xa cho cô.

“Đã quá!” Tống Vy không kìm được mà thoải mái nở nụ cười, vươn vai thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại hưởng thụ.

Khoảng nửa tiếng sau, nước lạnh dần, cô mới lưu luyến rời khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm ra ngoài.

Bên ngoài, đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ có ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường vẫn bật. Đường Hạo Tuấn nằm im trên giường, như thể đã ngủ say.

Tống Vy nhẹ nhàng bước tới bên giường, cúi đầu nhìn Đường Hạo Tuấn, muốn xem xem có phải anh ngủ thật rồi không.

Khi cô duỗi tay ra, muốn thử xua tay trước mặt anh, thăm dò một chút.

Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lóe lên, bắt lấy cổ tay cô, dùng sức kéo lại.

“Á!” Tống Vy sợ hãi kêu lên, sau cơn choáng váng, cơ thể đã rơi vào một cái ôm nóng bỏng.

Cô ngơ ngẩn chớp mắt, sau đó tức giận chu miệng: “Anh lừa em, anh chưa ngủ à?”

Đường Hạo Tuấn đắp chăn cho cô, một lần nữa nhắm mắt lại: “Định ngủ rồi, nhưng tiếng bước chân của em đánh thức anh.”

“Không thể nào, em đi nhẹ như vậy cơ mà.” Tống Vy trừng mắt phản bác.

Đường Hạo Tuấn ôm cô vào lòng: “Tai anh thính lắm. Được rồi, ngủ đi, anh thấy hơi mệt.”

Lời nói này khiến Tống Vy im bặt miệng thành công.

Cô ngước mắt nhìn hàng lông mày nhíu chặt lại của anh, mí mắt nhàn nhạt và gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Chợt có một cảm giác đau lòng ập đến trong cô.

Thời gian này, tuy vì chuyện thành lập công ty mà cô bận túi bụi, nhưng anh cũng không thoải mái hơn là bao.

Không chỉ riêng chuyện tập đoàn mà còn điều tra sự thật về cái chết của ông cụ Đường và ba mẹ anh, đồng thời, còn phải điều tra tung tích bản di chúc mà ông cụ Đường để lại nữa, thỉnh thoảng lại còn chạy tới bệnh viện thăm Lâm Giai Nhi, thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Tống Vy càng nghĩ càng đau lòng, nhưng biết bản thân không giúp được gì cho anh, chỉ có thể thở dài một hơi, vuốt thẳng hàng chân mày cho anh, sau đó cuộn tròn trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại.

“Ngủ ngon!” Cô nhỏ giọng nói với Đường Hạo Tuấn.

Đương nhiên, Đường Hạo Tuấn không đáp lại.

Tống Vy cũng không để ý, vòng tay lên eo anh.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tống Vy đã ngủ say, Đường Hạo Tuấn lại đột nhiên mở mắt, cúi đầu nhìn cô.

Nhìn một lúc lâu sau mới nói một tiếng “ngủ ngon”, xem như đáp lại lời cô ban nãy, sau đó lại nhắm mắt.