Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 475-476




CHƯƠNG 475

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tống Huy Khanh càng thêm hiền hòa: “Vy Vy, con và tổng giám đốc Đường ở bên nhau bao lâu rồi?”

Tống Vy ngước mắt nhìn ông ta: “Việc này có liên quan gì tới ông sao?”

“Ba là ba của con, không phải ba đang quan tâm con sao?” Tống Huy Khanh xoa tay cười.

“Quan tâm?” Tống Vy chỉ cảm thấy rất mỉa mai, cô bật cười, cười đến run rẩy.

Đường Hạo Tuấn ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào vai anh cười.

Tống Vy cười chừng mười mấy giây mới dừng lại: “Ông Tống, ông không thấy ông rất giả tạo sao?”

“Cái… cái gì?” Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh ngây ra, rõ ràng không ngờ rằng cô sẽ nói ông ta như vậy.

Tống Vy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Lúc tôi chưa bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Tống, sao chẳng thấy ông quan tâm gì tới tôi? Tôi về nước lâu như vậy, ông cũng chưa từng hỏi thăm tôi. Giờ Tống Huyền chết rồi, ông lại quan tâm tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ tin sao? Nói đi, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Huy Khanh.

Anh cũng muốn biết, vì sao Tống Huy Khanh lại mời anh.

Tống Huy Khanh vẻ mặt đau đớn vỗ ngực một cái: “Vy Vy, con thật sự nghĩ ba như vậy sao?”

“Được rồi, đừng có giở trò tình thân với tôi. Ông là hạng người như thế nào, trong lòng tôi rất rõ, ông chính là kiểu người theo chủ nghĩa ích kỷ điển hình. Trong lòng ông hận tôi, hận đứa con gái này không thôi, giờ lại ra vẻ ôn hòa với tôi. Nếu không có mục đích, ai mà tin được?” Tống Vy nhìn ông ta với ánh mắt chế giễu.

Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh cứng đờ lại, có chút không nói nên lời.

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đứng lên: “Nếu ông không nói, vậy chúng tôi đi trước.”

“Đợi đã!” Tống Huy Khanh nắm chặt cây gậy, vội vàng gọi hai người lại.

Đường Hạo Tuấn và Tống Vy liếc nhìn nhau, dừng chân lại.

“Nói đi, rốt cuộc muốn làm gì?” Tống Vy mím đôi môi đỏ.

Tống Huy Khanh như già đi mười mấy tuổi, cười khổ thở dài: “Ba mời Hạo Tuấn tới đây là vì khi còn sống, Huyền Nhi yêu cậu ấy, thế nên muốn Hạo Tuấn tới tiễn Huyền Nhi một đoạn đường cuối cùng. Còn con, ba muốn làm hòa với con.”

“Làm hòa?” Tống Vy nhíu mày.

Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại.

Chỉ có Tống Huy Khanh gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, Huyền Nhi đã chết rồi, ba chỉ còn lại Tiểu Kim và con, thế nên…”

“Thế nên ông muốn nhận lại tôi?” Tống Vy trừng lớn mắt, không dám tin vào suy đoán của mình.

Mà Tống Huy Khanh lại gật đầu: “Không sai.”

Đúng như cô nghĩ!

Khóe miệng Tống Vy khẽ giật.

Hôm qua mẹ gọi điện tới cho cô, nói Tống Huy Khanh muốn nhận lại Tiểu Kim, còn định kiện tụng nữa, cô đã rất kinh ngạc rồi.

Không ngờ Tống Huy Khanh không chỉ muốn nhận lại Tiểu Kim, ngay cả đứa con gái ông ta hận thấu xương là cô, cũng muốn nhận lại.

Giờ khắc này, đừng nói là Tống Vy, ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng bất ngờ trước sự vô liêm sỉ của Tống Huy Khanh, đôi mắt không khỏi nheo lại.

“Tôi muốn biết, vì sao ông muốn nhận lại tôi? Ông muốn nhận lại Tiểu Kim thì tôi có thể hiểu được, nhưng nhận tôi, thứ cho tôi không thể hiểu nổi. Ông hận tôi như vậy, ông thật lòng muốn nhận lại tôi, hay là có mục đích khác?” Tống Vy nheo mắt đánh giá Tống Huy Khanh.

Ánh mắt Tống Huy Khanh thoáng hiện vẻ giảo hoạt, xẹt qua một giây rồi biến mất: “Đương nhiên không có rồi, ba chỉ là đột nhiên nghĩ thông thôi. Dù sao chúng ta cũng là ba con, giữa ba và con gái làm gì có thù hận nào kéo dài qua đêm, thế nên Vy Vy, trở về đi, ba muốn bù đắp cho con.”

Chỉ có dỗ dành cô quay về thì ông ta mới có thể nương nhờ vào cô, một lần nữa trèo lên được con thuyền lớn Đường Hạo Tuấn.

Ông ta thấy được, Đường Hạo Tuấn thật sự thích Tống Vy, chỉ cần ba con họ nối lại quan hệ thì Đường Hạo Tuấn sẽ không tính toán những chuyện ông ta làm trước đây, còn nể tình Tống Vy mà giúp đỡ nhà họ Tống nữa, như vậy nhà họ Tống lại có thể vinh quang như trước rồi.

Càng nghĩ càng thấy hưng phấn, khuôn mặt già nua không khỏi trở nên kích động.

Bởi vậy mà ông ta hoàn toàn không chú ý tới, dã tâm của ông ta đã bị bại lộ hoàn toàn.

Tống Vy dùng khuỷu tay huých nhẹ người đàn ông bên cạnh, ghé tai anh nói: “Hạo Tuấn, thấy chưa? Em chỉ là cái cầu nối thôi, mục đích thật sự của ông ta, là anh đấy.”


CHƯƠNG 476

“Anh nhận ra rồi.” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Huy Khanh, ánh mắt lạnh lùng vô cùng.

Lão già này, trước đây muốn dựa vào Tống Huyền để lôi kéo mối quan hệ giữa hai nhà Đường, Tống xích lại.

Bây giờ Tống Huyền đã mất thì lại muốn dựa vào Tống Vy, đúng là mặt dày trơ trẽn!

Hiển nhiên là Tống Huy Khanh không biết tham vọng của mình đã bị Tống Vy và Đường Hạo Tuấn biết được, vẫn còn nói với vẻ mong đợi: “Vy Vy à, con có thể cho ba một cơ hội để bù đắp không?”

Tống Vy bật cười, nụ cười sâu xa không rõ: “Ông Tống, ông muốn nhận lại tôi, dì Tô có đồng ý không?”

Nghe thấy vậy, khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh lập tức cứng đờ: “Chuyện này…”

“Xem ra dì Tô sẽ không đồng ý rồi nhỉ.” Tống Vy nhếch mép cười khẩy.

Tống Huy Khanh nghe ra được sự khinh thường trong giọng điệu của cô, chỉ cảm thấy hơi mất mặt, khẽ ho một tiếng, cố giữ thể diện nói: “Ở nhà họ Tống thì ba làm chủ, bà ấy không đồng ý thì đã sao?”

“Vậy à? Nhưng tôi vẫn không muốn về.” Tống Vy xòe tay.

Đường Hạo Tuấn biết cô đang chơi đùa Tống Huy Khanh, đáy mắt thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.

Anh không ngờ cô lại có một mặt nghịch ngợm như vậy.

“Vì sao?” Tống Huy Khanh cau màu lại, nếp nhăn nơi khóe mắt và trán lại càng sâu hơn.

Tống Vy lạnh nhạt cong khóe môi: “Bởi vì tôi ghét Tô Thu, nếu như ông Tống chịu ly hôn với Tô Thu, giống như bảy năm trước vậy, đuổi Tô Thu ra khỏi nhà trong cảnh chật vật thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ tới việc quay về cùng ông đấy, thế nào?”

Cô nhìn Tống Huy Khanh.

Tống Huy Khanh không ngờ rằng cô lại nói như vậy, kinh ngạc nói: “Thực sự phải như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Tống Vy gật đầu, trả lời không hề do dự.

Tống Huy Khanh không nói gì, mí mắt lỏng lẻo rũ xuống, như đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại chỉ cảm thấy nực cười, cảm thấy thật châm chọc.

“Anh nhìn xem, ông ta vô tình tới mức nào chứ.” Tống Vy nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn gật đầu không tỏ rõ ý kiến.

Con người Tống Huy Khanh đúng thật là vô tình.

Bảy năm trước, vì mẹ con Tống Huyền mà có thể đuổi vợ cũ và hai đứa con ruột ra ngoài. Bảy năm sau vào ngày hôm nay, vì lợi ích mà cũng đang suy nghĩ tới chuyện vứt bỏ Tô Thu. Người như vậy, đúng là không có trái tim!

Đang suy nghĩ, điện thoại Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông.

Anh lấy ra nhìn, ánh mắt thâm trầm, sau đó bắt máy rồi nhìn sang Tống Vy: “Anh đi nghe máy.”

“Được.” Tống Vy đáp lại một tiếng.

Đường Hạo Tuấn quay người, đi ra ban công đằng trước.

Anh vừa mới đi, Tống Huy Khanh hít sâu một hơi, dường như đã suy nghĩ xong rồi, bóp chặt đầu rồng trên gậy chống, nhìn Tống Vy: “Nếu ba thực sự ly hôn với Tô Thu, con sẽ về à?”

Bờ môi đỏ của Tống Vy mấp máy, đang định nói thì một bóng người đột nhiên đi xộc từ bên ngoài vào, hai ba bước xông tới trước mặt Tống Huy Khanh, hai mắt đỏ hoe đầy nước mắt to tiếng chửi Tống Huy Khanh: “Tống Huy Khanh! Hay cho lão già nhà ông, vậy mà ông lại muốn ly hôn với tôi!”

Tuy bà ta cũng đã chẳng còn tình cảm với lão già Tống Huy Khanh này rồi, nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ tới việc ly hôn cả.