Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 438




CHƯƠNG 438

Từ độ cao đó nhảy xuống, chắc chắn không ai sống sót nổi!

“Có rồi!” Lúc này Giang Hạ đã tra ra được tin tức Tống Huyền nhảy lầu.

Tống Vy ngay lập tức nhìn vào màn hình vi tính. Một đoạn phim rung lắc dữ dội, cũng rất mờ ảo hiện lên trên màn hình, hẳn là do người qua đường sử dụng di động để quay.

Chỉ có thể nhìn thấy trong video, có một người phụ nữ mặc bộ quần áo của bệnh viện tâm thần, tóc tai bù xù nên khó mà thấy được mặt. Cô ta ngồi ở cửa sổ trên tầng mười hai, xoay lưng ra bên ngoài, rồi ngay giây tiếp theo, người phụ nữ kia đột ngột xoay ngược lại ngã ra ngoài cửa sổ, rớt thẳng xuống đất với tốc độ cực nhanh.

Vài giây sau, người phụ nữ kia va đập mạnh với nền đất, cơ thể ngắc ngoải mấy cái rồi chẳng còn động đậy thêm gì nữa. Chỉ còn lại chất lỏng đỏ tươi chảy lênh láng dưới thân người phụ nữ.

Cảnh tượng ấy khiến Giang Hạ sợ hãi hét toáng lên, tức tốc che mắt mình lại để không phải nhìn thấy nữa.

Tống Vy cũng bị dọa sợ hết hồn đến mức sắc mặt trắng bệch, bàn tay run rẩy tắt laptop đi.

“Vy Vy… Là Tống Huyền thật ư?” Giang Hạ bỏ bàn tay che mắt mình xuống, cất giọng run lẩy bẩy hỏi.

Tống Vy nhớ lại cảnh mà người phụ nữ kia nhảy lầu, lên tiếng đáp: “Tớ cũng không biết nữa, tớ không nhìn thấy mặt của cô ta. Nhưng dáng vóc rất giống với Tống Huyền, với lại, khung cửa sổ đó đúng là cửa sổ phòng của Tống Huyền.”

“Nếu thế, đó thật sự là Tống Huyền sao? Cô ta nhảy lầu thật rồi!” Giang Hạ nuốt nước miếng, có cảm giác khó lòng mà tin nổi.

Tống Vy cũng không tin được, nhưng sự thật rành rành trước mắt, cô không tin cũng phải tin.

Sau đấy cô mới sực nhớ ra mình vẫn chưa cúp máy, vậy là bèn kề di động vào tai, phải hít thở sâu mấy lần mới tạm thời bình tĩnh lại: “A lô, tình hình ở hiện trường thế nào rồi?”

“Cô Tống chờ tôi một lát, để tôi đến gần hơn xem thử.”

Thám tử nói xong thì tiến về phía trước.

Đi được khoảng mười mấy mét thì có một chiếc xe đỗ xịch ngay cạnh tên thám tử.

Thám tử nhìn thấy có người mặc áo khoác dài màu trắng bước ra từ trong xe, rồi nhanh chóng đi về phía những người đang canh gác.

Thám tử nhìn nhóm áo khoác trắng kia thì dừng bước, vì không cần thiết phải đi qua đó nữa.

“Cô Tống, Tống Huyền chết thật rồi. Pháp y cũng vừa mới đến.” Thám tử nhấc điện thoại đặt bên tai.

Môi Tống Vy giần giật, mất một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình: “Tôi biết rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy thả di động xuống, ngồi phịch xuống ghế.

Giang Hạ đến gần cô: “Chết thật ư?”

“Pháp y cũng đến rồi.” Tống Vy gật đầu.

Pháp y cũng cũng là bác sĩ, nhưng họ không cứu người, mà là khám nghiệm tử thi.

Chỉ khi nào có xác chết thì mới cần gọi pháp y đến mà thôi.

Giang Hạ cũng lặng người, mãi một lúc mới nói tiếp: “Cậu nghĩ vì sao cô ta lại tự sát thế? Mặc dù tớ ghét Tống Huyền thật đấy, nhưng tớ chưa bao giờ muốn cô ta chết cả.”

Đâu phải Tống Vy không cảm thấy như thế.

Hận Tống Huyền là một chuyện, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn Tống Huyền chết cả.

“Nhưng mà, thật ra thì tớ có thể hiểu được lý do đấy.” Giang Hạ ngồi xuống, thở dài nói tiếp: “Cô ta bị biết bao nhiêu gã đàn ông xâm phạm như thế, cơ thể bị tổn thương, chân cũng bị thọt, cũng có thể đã rơi vào tuyệt vọng luôn rồi. Nếu đổi lại là tớ, có khi tớ cũng sẽ tự sát thật.”