Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 436




 

CHƯƠNG 436

Chỉ là đáy lòng cô vẫn lăn tăn một chút.

Lúc đó Lâm Giai Nhi chỉ trích cô lúc ấy đã đồng ý rời xa Đường Hạo Tuấn rồi, đúng là cô đã không làm được.

“Ừ, anh biết em không phải.” Đường Hạo Tuấn cười khẽ, hôn nhẹ lên trán cô.

Tống Vy cọ vào vai anh, cũng ôm siết anh thêm một chút: “Anh thì sao? Không phải anh cũng nói chuyện với cô Lâm à? Hai người nói gì thế?”

Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Anh nói với Giai Nhi anh không yêu cô ấy, người anh yêu là em, người anh muốn ở bên cũng là em.”

Tống Vy trợn tròn mắt nhìn anh: “Thẳng thừng như vậy luôn à? Chẳng trách làm cô Lâm khóc.”

Lúc cô đi vào Lâm Giai Nhi còn đang gạt lệ đấy thôi?

“Nói thẳng luôn thì hơn, sớm chặt đứt tơ tưởng của cô ấy. Như vậy với cô ấy hay chúng ta đều là chuyện tốt.” Thang máy đến nơi, Đường Hạo Tuấn kéo Tống Vy đi ra.

Tống Vy khoác tay anh: “Thế nếu cô ấy vẫn không thể chặt đứt tơ tưởng với anh thì sao?”

Đường Hạo Tuấn rõ ràng không lo nghĩ tới vấn đề này, anh mở cửa xe bên ghế phó lái cho cô: “Anh tin Giai Nhi sẽ nghĩ thông thôi.”

“Vậy sao…” Tống Vy cụp mi mắt xuống, che khuất tình cảm trong đáy mắt. Cô ngồi vào xe, không nói thêm nữa.

Cô lại không tin Lâm Giai Nhi sẽ nghĩ thông được. Dù sao người này cũng yêu Đường Hạo Tuấn suốt mười năm, nếu có thể buông tay thì đã buông từ lâu rồi.

Huống chi, rất nhiều lúc dù không còn tình cảm nữa thì vẫn tồn tại chấp niệm. Mà chấp niệm mới là điều đáng sợ nhất.

Đường Hạo Tuấn đóng cửa ghế phụ, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái: “Đi đâu bây giờ?”

“Đến phòng làm việc đi.” Tống Vy cài chắc đai an toàn, báo địa chỉ.

Đường Hạo Tuấn vặn khóa khởi động, lái xe rời đi.

Nửa tiếng sau, hai người đến cao ốc của phòng làm việc.

Tống Vy vẫy tay nhìn theo Đường Hạo Tuấn lái xe đi xa, mãi tới khi không thấy được nữa mới thả tay xuống, xoay người vào trong cao ốc.

Vào đến phòng làm việc, Tống Vy lập tức bị cô bạn tốt trêu chọc: “Ôi trời, ai đây nha! Mặt mày phơi phới hơi xuân thế.”

Tống Vy hờn dỗi lườm cô ấy một cái, đi ngang qua cô ấy vào văn phòng của mình, treo túi xách lên giá.

Giang Hạ theo sát bên người Tống Vy, đứng trước bàn làm việc, nhìn cô bận rộn rồi buông lời trêu chọc: “Vy Vy, tớ vừa thấy tổng giám đốc Đường đưa cậu đến rồi nhé. Cậu còn hôn anh ấy nữa. Có phải hai người các cậu…”

“Nói nhỏ, nói nhỏ thôi!” Tống Vy giơ ngón tay, ra hiệu “suỵt” với cô ấy.

Giang Hạ biết được đáp án thì suýt nhảy dựng cả lên: “Trời ạ, còn nhỏ giọng thế nào được chứ hả, chuyện lớn thế này cơ mà. Không được, Vy Vy, cậu phải mời tớ ăn cơm. Không phải đã hẹn trước rồi à?

Người nào thoát kiếp độc thân thì đều phải mời người còn lại ăn cơm.”

Tống Vy kéo ghế tựa ngồi xuống, dở khóc dở cười đáp lời: “Được, tớ mời cậu ăn cơm.”

“Thế mới phải chứ.” Giang Hạ cười khà khà.

Tống Vy khởi động máy tính: “Đúng rồi, chuyện tớ với tổng giám đốc Đường ở bên nhau cậu đừng nói cho ai khác nhé. Cả mẹ tớ với Kiều Phàm cũng không được nói. Đặc biệt là Kiều Phàm, tớ sợ anh ta bị kích động.”

Chấp niệm của Kiều Phàm là cô.