Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 429




CHƯƠNG 429

“Chắc là vậy ạ, nếu không thì không thể giải thích được tại sao ông cụ phải nhắn lại cho anh những lời như vậy. Mà rõ ràng là Đường Hạo Minh biết trong di chúc của ông cụ có cái gì nên mới hao tổn tâm sức muốn lấy được di chúc để hủy nó đi. Nếu như vậy thì bên nhà họ có thể yên tâm không lo lắng gì nữa.”

Trình Hiệp đẩy mắt kính phân tích.

Đường Hạo Tuấn híp mắt lại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nếu đã như vậy thì tôi nhất định phải tìm được di chúc. Tôi muốn nhìn xem trong di chúc có gì!”

“Nhưng bây giờ chúng ta hoàn toàn không có manh mối gì cả.” Trình Hiệp nhìn anh tỏ vẻ bất lực.

Đường Hạo Tuấn cúi đầu rơi vào trầm tư, nghĩ đến vị trí mà ông nội có thể cất di chúc.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ mọi vị trí đều bị anh bác bỏ.

Ở những chỗ đó không có khả năng để di chúc, vì anh có thể nghĩ ra thì nhất định Đường Hạo Minh cũng có thể nghĩ ra, nói không chừng còn từng lật tung lên rồi.

Vì vậy, di chúc chắc chắn được để ở một nơi khác!

“Trà pha xong rồi đây.” Lúc này Tống Vy bưng hồng trà đã pha xong đi ra từ trong bếp.

Đường Hạo Tuấn ngừng suy nghĩ, giương mắt lên: “Cậu cứ về trước đi, tôi sẽ cố hết sức suy nghĩ tìm manh mối của di chúc.”

“Vâng.” Trình Hiệp gật đầu.

Tống Vy đang cúi người pha trà: “Trợ lý Trình đi luôn à? Nhưng trà tôi vừa pha xong mà.”

“Không cần đâu nhà thiết kế Tống, tôi có việc nên phải đi trước, không quấy rầy cô và tổng giám đốc nữa.” Nói xong, Trình Hiệp nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi xoay người rời đi.

Tống Vy nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của anh ta vô cùng mập mờ thì lại không nhịn được mà đỏ mặt.

Đường Hạo Tuấn thoáng nhìn qua, ánh mắt tối sầm lại, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng muộn rồi, đi nghỉ chứ?”

“Đi nghỉ à, vậy Hạo Tuấn, anh…”

Tống Vy chưa kịp nói xong đã thấy Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng mình.

Tống Vy ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại liền vội vàng đuổi theo: “Hạo Tuấn, anh muốn ngủ ở đây à?”

Đường Hạo Tuấn ngồi trên giường cô: “Không được sao?”

Tống Vy há miệng, muốn nói đương nhiên là không được, nhưng đối mặt với ánh mắt thâm thúy của anh thì đột nhiên cô lại không thể nói ra câu sau.

Thôi quên đi, anh ấy muốn ngủ thì cứ ngủ vậy.

Dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi, đều là người trưởng thành, nói không cho anh ấy ngủ lại có vẻ già mồm quá.

Vậy là Tống Vy thở dài đi tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc khăn tắm mới tinh đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Anh đi tắm đi, em đi sang chỗ dì Vương lấy đồ ngủ cho anh.”

“Ừ.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tắm.

Tống Vy ra khỏi nhà, đi sang căn hộ đối diện.

Sau khi biết được ý định của cô, dì Vương lập tức đi vào phòng quần áo của Đường Hạo Tuấn tìm một bộ đồ ngủ cho anh và cả bộ đồ đi làm ngày mai của anh rồi đưa hết cho Tống Vy.

Tống Vy cầm hai túi quần áo đi về.

Một giờ sau, cô căng thẳng nằm trên giường, cơ thể cứng đờ.