Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 414




CHƯƠNG 414

Nhưng rồi anh ta đã nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ cợt nhả: “Được rồi, tôi chưa nghĩ tới chuyện này, nhưng không sao, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ nói cho cô một bí mật, là bí mật liên quan tới cái chết của ba mẹ Hạo Tuấn, thế nào?”

“Cái gì?” Tống Vy ngây người: “Bí mật liên quan tới cái chết của ba mẹ tổng giám đốc Đường?”

“Đúng vậy, cái chết của chú hai, thím hai không bình thường đâu. Mấy năm qua Hạo Tuấn luôn điều tra chân tướng cái chết của chú hai, thím hai, nhưng chưa tra ra được bất kỳ manh mối nào cả, mà trong tay tôi lại có vài manh mối.” Đường Hạo Minh khoanh tay lại, đắc ý nhìn cô.

Tống Vy mím chặt môi, có vẻ đang do dự: “Bản di chúc ông nội các anh để lại có nội dung gì?”

Nếu như liên quan tới tài sản, cô sẽ không nhúng tay vào.

Có vẻ Đường Hạo Minh đã nhìn ra được suy nghĩ của Tống Vy, ánh mắt anh ta thoáng động, đút tay vào túi quần: “Cô yên tâm, chắc chắn không liên quan tới tập đoàn Đường Thị, vì tập đoàn Đường Thị đã phân chia từ trước khi ông qua đời rồi, thế nên di chúc không để lại bất kỳ tài sản gì, chỉ để lại một bí mật thôi.”

“Lại là bí mật?” Tống Vy nhíu mày lại.

Vẻ mặt ngả ngớn của Đường Hạo Minh trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, một bí mật rất quan trọng, tôi nhất định phải có được nó. Nhưng khi ông qua đời lại không nói với bất kỳ ai di chúc ở đâu, mà tôi cũng tình cờ biết được sự tồn tại của bản di chúc đó từ trợ lý của ông.”

Nghe vậy, Tống Vy nheo mắt lại: “Theo như anh nói, bản di chúc đó, ngoại trừ ông anh và trợ lý ra thì không có người nào khác biết nữa. Vậy thì chắc chắn tổng giám đốc Đường cũng không biết, anh còn bảo tôi tới chỗ tổng giám đốc Đường thăm dò tung tích của bản di chúc?”

“Rất đơn giản, Hạo Tuấn có quan hệ thân thiết với ông nhất, chắc chắn ông sẽ để lại gợi ý cho cậu ta, chỉ cần Hạo Tuấn hiểu gợi ý đó là gì, vậy thì không phải sẽ biết ngay di chúc ở đâu sao?” Đường Hạo Minh cười nói.

Tống Vy mím môi, không nói gì, một lát sau mới lại lên tiếng: “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Được, tôi cho cô thời gian một ngày suy nghĩ.” Ánh mắt Đường Hạo Minh khẽ lóe lên, mỉm cười rời đi.

Sau khi anh ta đi, Tống Vy dựa vào ghế, khẽ day huyệt thái dương hơi đau nhức của mình.

Nói thật, cô thật sự không muốn tham gia vào chuyện nhà họ Đường.

Nhưng ai bảo Đường Hạo Minh tìm tới cô, cô còn nợ anh ta một ân tình lớn như vậy chứ.

“Vy Vy.” Lúc này, Giang Hạ cầm vài bản thiết kế tới.

Cô ấy đặt bản thiết kế xuống trước mặt Tống Vy, ngập ngừng mấy lần định nói lại thôi.

Tống Vy khẽ cười: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Vậy được, là cậu nói đấy.” Giang Hạ hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi: “Hải Dương và Dĩnh Nhi, thật sự là con của Tổng giám đốc Đường à?”

Tống Vy gật đầu, “ừ” một tiếng.

Giang Hạ hít hà: “Chẳng trách trông Hải Dương lại giống hệt tổng giám đốc Đường, hóa ra họ thật sự là cha con. Có điều, rốt cuộc chuyện là thế nào, rõ ràng cậu về nước mới quen tổng giám đốc Đường mà, sao lại dây dưa với anh ấy từ năm năm trước?”

Đối mặt với mấy câu hỏi của cô bạn thân, Tống Vy nhìn xuống, sắp xếp lại câu từ, sau đó kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, bắt đầu từ chuyện vào nhầm phòng năm năm trước.

Dù sao thì Giang Hạ cũng nghe được rồi, có giấu nữa cũng chẳng được gì.

Mấy phút sau, Giang Hạ nghe xong được tất cả mọi chuyện giữa Đường Hạo Tuấn và Tống Vy, lắc đầu tấm tắc vài tiếng: “Quả nhiên hai người có duyên trời định mà, năm năm trước trời xui đất khiến trải qua một đêm với nhau, năm năm sau gặp lại yêu nhau, không ở bên nhau thì trời đất không dung.”

Nghe cô ấy nói quá lên như vậy, Tống Vy không khỏi lắc đầu cười.