Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 367




CHƯƠNG 367

Tống Huyền không cam lòng siết chặt tay, cắn răng rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Không có!”

“Bị cáo không có phản đối gì, vậy tôi tuyên bố, phiên tòa chính thức bắt đầu, vụ án lần này…”

Phiên tòa kéo dài trong hai tiếng đồng hồ cuối cùng mới kết thúc.

Việc Tống Huyền đạo nhái vốn dĩ đã có bằng chứng chắc chắn, thêm vào đó còn có sự có mặt nhà thiết kế gốc và Tống Vy là người làm chứng. Cho dù Tống Huy Khanh có mời luật sư cho Tống Huyền thì cũng vô ích.

Cuối cùng, bởi vì hành động đạo nhái xấu xa, cùng với những con số lợi ích đã đạt được quá lớn, Tống Huyền đã bị phán sáu năm tù, tất cả tài sản đứng tên đều được trả lại cho các nhà thiết kế gốc.

Cũng có nghĩa là, Tống Huyền không những phải ngồi sáu năm tù, mà toàn bộ tài sản cũng bị mất hết.

Tuy rằng Tống Huyền không thể chấp nhận nổi kết quả này, nhưng cũng chẳng thể phản kháng được, chỉ có thể kìm nén sự không cam lòng, để cảnh sát tòa án dẫn đi.

Lúc bị dẫn đi, lướt qua bên cạnh Tống Vy thì cô ta dừng lại: “Tống Vy, tôi rơi vào kết cục này, chắc cô vui lắm nhỉ?”

Tống Vy tao nhã chỉnh lại vạt váy, cười nhạt, nói: “Đương nhiên, bởi vì tôi có thể không thấy cô trong suốt sáu năm mà.”

“Ha, cô đừng có đắc ý quá sớm, cho dù tôi có vào tù thì cô tưởng cô được sống yên ổn sao? Tôi nói cho cô biết, không đời nào, người phụ nữ kia sẽ không tha cho cô đâu!” Tống Huyền cười âm u nói.

Vẻ mặt Tống Vy trầm xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Người phụ nữ kia? L?”

Tống Huyền cong môi: “Xem ra cô cũng chẳng biết gì về cô ta nhỉ.”

“Quả nhiên là L, cô quen cô ta, rốt cuộc cô ta là ai?” Tống Vy bước lên trước một bước, nghiêm giọng chất vấn.

Tống Huyền nhìn dáng vẻ nôn nóng muốn biết của cô, cười càng thêm quá đáng: “Cô muốn biết à, tôi cứ không nói cho cô biết đấy. Tôi chỉ có thể nói rằng, người phụ nữ kia là một ả điên, mà cô lại bị cô ta ghim rồi, kết cục chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.”

Nói xong, Tống Huyền đẩy xe lăn đi về phía trước.

Tống Vy nhìn theo bóng lưng cô ta, siết chặt tay lớn tiếng hét lên: “Cô ta có phải Lâm Giai Nhi không!”

Tống Huyền không đáp lại, đến cả xe lăn cũng không dừng, thậm chí bóng lưng cũng chẳng có gì bất thường.

Tống Vy cụp mắt xuống thấp giọng lẩm bẩm: “Cô ta không hề có chút phản ứng nào với cái tên Lâm Giai Nhi này, lẽ nào thực sự không phải Lâm Giai Nhi sao?”

Cô còn chưa suy nghĩ vấn đề này được bao lâu đã bị cuộc gọi của Giang Hạ gọi tới cắt đứt.

“Vy Vy, tớ thấy tin tức rồi, phiên tòa đã kết thúc, Tống Huyền cũng đã bị phán quyết. Tối nay chúng ta đi uống rượu đi, chúc mừng một chút, thấy thế nào?” Giang Hạ gọi điện tới hưng phấn đề nghị.

Tống Vy cũng không muốn làm cô ấy cụt hứng, gật đầu đồng ý: “Được đó.”

“Vậy cứ quyết định thế nhé, bảy giờ tối, gặp nhau ở chỗ cũ. Được rồi, tớ đi làm thủ tục xuất viện cho Kiều Phàm đây.” Giang Hạ vỗ tay cười nói.

“Thủ tục xuất viện?” Tống Vy hơi sửng sốt: “Sao Kiều Phàm đã xuất viện rồi?”

“Đúng vậy, xương sườn anh ấy đã lành lại rồi, sau này hồi phục từ từ là được, không cần nằm viện tiếp nữa. Hơn nữa anh ấy vẫn còn có bệnh nhân đợi anh ấy làm phẫu thuật mà.” Giang Hạ quay đầu, thoáng nhìn phòng bệnh rồi nói.

Tống Vy gật đầu: “Thế à, vậy được rồi, vậy hai ngày nữa chúng ta tổ chức một bữa tiệc chúc mừng xuất viện cho Kiều Phàm đi.”

“Được, vậy tới lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc.”

Tống Vy “ừ” một tiếng rồi cúp máy.