Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 364




CHƯƠNG 364

Tống Vy nhìn ba chữ “Đường Hạo Minh” hiển thị cuộc gọi tới, không khỏi nhướng hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ lên, trong lòng nghĩ hoặc không biết sao anh ta lại gọi điện thoại tới.

Nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, đầu ngón tay lướt lên màn hình, đặt bên tai nghe máy: “Alo, giám đốc Đường đó à.”

“Vy Vy, đã lâu không gặp nhỉ.” Trong điện thoại vang lên giọng nói cà lơ phất phơ của Đường Hạo Minh.

Tống Vy day huyệt thái dương, trả lời khách sáo: “Đã lâu không gặp.”

Từ sau cái lần giúp anh ta ứng phó chuyện xem mắt, bọn họ cũng không gặp lại nữa.

Tính ra cũng sắp hơn nửa tháng rồi.

“Giám đốc Đường tìm tôi có chuyện gì sao? Muốn tôi trả ơn à?” Tống Vy xoay cái cổ cứng đờ cất tiếng hỏi.

Đường Hạo Minh lắc ngón trỏ thon dài: “Không không không, không thể để cô trả ơn sớm như vậy được, tôi tới để nói cho cô biết, Đường Hạo Tuấn đang điều tra chuyện năm đó.”

“Chuyện nào?” Tống Vy cau mày, nhất thời không phản ứng kịp.

“Đương nhiên là chuyện cái đêm cô và anh ta ở khách sạn vào năm năm trước rồi.” Đường Hạo Minh cười hì hì nói.

Tống Vy lại không cười nổi, sắc mặt bỗng thay đổi, bàn tay cầm điện thoại đột nhiên siết chặt: “Anh ấy…

anh ấy đang điều tra chuyện đó ư?”

Với năng lực của anh, chắc chắn có thể tra ra được ngay.

Tới lúc đó, thân phận của hai đứa trẻ sẽ không giữ được nữa!

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Đường Hạo Minh lười biếng đẩy kính: “Đừng lo, đúng thật là anh ta đang tra chuyện đó, nhưng cô yên tâm, anh ta không tra được ra cô đâu.”

“Vì sao?” Tống Vy nghi hoặc cau mày.

Đường Hạo Minh ngáp một cái: “Bởi vì có người xóa sạch tất cả video giám sát và manh mối năm đó rồi.”

“Ai?” Tống Vy cắn môi.

Đường Hạo Minh cong môi: “Có mấy người lận, đương nhiên, tôi cũng là một trong số đó.”

Nghe thấy vậy, Tống Vy thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, cảm ơn giám đốc Đường nhé.”

Cho dù mục đích anh ta xóa sạch là gì nhưng kết quả lại là điều mà cô muốn, nói tiếng cảm ơn anh ta cũng là điều đương nhiên.

“Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng vì bản thân tôi thôi. Tôi gọi điện nói cho cô chuyện này là muốn bảo cô chuẩn bị tâm lý, tránh để anh ta nhìn ra được gì đó.” Đường Hạo Minh xua tay tỏ ý không cần cảm ơn.

Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không để anh ấy phát hiện ra đâu. Nhưng sao anh ấy đột nhiên lại muốn tra chuyện này?”

“Bởi vì bên phía Tống Huyền tiết lộ đấy.” Đường Hạo Minh nhún vai.

Tống Vy càng nghe càng bối rối: “Sao lại còn liên quan tới cả Tống Huyền nữa?”

“Cái này thì phải kể từ năm năm trước, năm năm trước Đường Hạo Tuấn bị bỏ loại thuốc kia, nếu như không có cô thì có thể anh ta đã chết vì thứ thuốc đó rồi. Nhưng ngày hôm sau cô lại đi mất, Đường Hạo Tuấn tỉnh lại phát hiện ra người bên cạnh mình là Tống Huyền, nên coi Tống Huyền là ân nhân cứu mạng của anh ta.”

“Hóa ra là như vậy…” Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng.

Hóa ra đây là cái gọi là ơn cứu mạng của Tống Huyền đối với Đường Hạo Tuấn.